Tối hôm đó, đại trận mở ra mấy hôm nay của Phủ Thành chủ đột ngột biến mất, cùng lúc đó, hơn trăm người đeo mặt nạ, tấn công vào Phủ Thành chủ.
Tiết Chính Minh đang nghỉ ngơi lại bị kinh động, hộ vệ của Phủ thành chủ lập tức ra ngoài nghênh địch.
"Tặc nhân to gan ! Dám xông vào Phủ thành chủ ! Tìm chết !"
Một lão giả lớn tiếng quát, có vẻ là một khách khanh của phủ thành chủ.
Khách khanh, chính là những người không thuộc dòng tộc nào, có thể nói là tu sĩ tự do.
Bọn họ có thực lực, được các gia tộc hay thế lực lớn mời về gia tộc, giữ vị trí khách khanh, sử dụng tài nguyên của họ, trở thành thực lực củng cố địa vị của họ.
Lam Nguyệt nhấp chân, nhẹ nhàng dứng vững trên mái nhà.
Nàng rũ mắt nhìn tên vừa nói chuyện, thanh âm lạnh nhạt mang theo một tia ý cười.
"Cửu Môn môn chủ, mạo muội đến bái phỏng."
Lão giả trừng mắt, thanh âm càng thêm dữ tợn:
"Hoàng mao tiểu tử, giả thần giả quỷ ! Cửu môn là nơi quỷ quái nào ! Cũng dám so với Tiết gia ta ?"
"Ồ ?"
Lam Nguyệt mỉm cười, ánh mắt bao hàm băng lãnh chết chốc, nhưng thủy chung ưu nhã thong dong, không mang theo một tia sát ý, nàng mở miệng:
"Có so được hay không, qua đêm nay sẽ rõ."
Nàng dừng lại một chút, một tay phụ sau lưng.
Mặc nạ bạc dưới ánh trăng lóe lên ngân quang chói mắt, khóe môi khẽ cong lên một độ cong tà mị, thanh âm nàng chuyển sang lạnh lùng:
"Động đến người của bản tọa, Tiết gia các ngươi đã sẵn sàng trả giá chưa ?"
Nàng vừa dứt lời, uy áp Thiên Dương Cảnh cường giả lập tức bùng nổ.
Toàn bộ binh lính hộ vệ, kể cả vị khách khanh kia đều bị áp chết hoàn toàn, tất cả nằm rạp xuống đất, miệng phun máu tươi, trọng thương đến hôn mê.
Người có tu vi thấp đều bị nghiền nát xương cốt, huyết nhục mơ hồ, sống chết không rõ.
Vị khách khanh kia cũng không chống đỡ nổi.
Mặc dù không chết, nhưng cũng chỉ còn một chút hơi tàn.
Đáng sợ quá ! Đây là tên ma quỷ từ nơi nào đến ! Phủ thành chủ sao lại chọc phải loại người này chứ !
"Các hạ, đại nhân, đại nhân tha mạng a ! Ta...không, tiểu nhân chỉ là khách khanh của phủ, tiểu nhân không biết gì hết, thật sự không có liên quan đến Tiết Chính Minh một chút nào."
"Ồ ?"
Lam Nguyệt lên tiếng, sau đó từ mái nhà bay xuống, đứng trước mặt lão giả kia.
Nàng hơi cúi người, nhìn bộ dạng thê thảm sợ hãi cầu xin của lão, nhàn nhạt lên tiếng:
"Mã Chu, khách khanh của Tiết gia, tu vi Pháp Linh Cảnh sơ kỳ.
Ba năm trước giết sạch một nhà Hồng gia ở Tây Kỳ thôn, chỉ vì thèm muốn một gốc linh thảo.
Hai năm trước cùng trưởng lão Tiết gia đến Hà Mộc thôn bắt cóc toàn bộ trẻ em mang về giúp Tiết Chính Minh huyết tế, nuôi nấng ma vật,...!gần nhất là vì coi trọng một tiểu cô nương trên đường, chẳng những c**ng bức, còn đem cha cô ấy gi3t chết."
Mã Chu hoảng sợ, toàn bộ những chuyện trên đều che giấu rất cẩn thận, vậy mà người này toàn bộ đều nói ra !
"Đại nhân, đại nhân, là tiểu nhân ngu muội, bị ma sai quỷ khiến mới làm ra những chuyện này, xin ngài tha cho ta, tha cho ta một mạng a !"
Mã Chu khóc lóc bò tới, muốn bò lại chỗ Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt chán ghét nhìn hắn, thanh âm lạnh lẽo vang lên.
"Kẻ như ngươi xứng để sống sao ?"
Lam Nguyệt vừa nói xong, Lạc Y vẫn còn trên mái nhà đột nhiên biến mất, xoẹt một tiếng, một đạo bạch quang lóe qua, cắt ngang yết hầu của Mã Cao, hắn trừng mắt nhìn thiếu nữ lục y đeo nạ trước mắt, không nói được câu nào nữa, đã gục xuống.
Trên tay nàng cầm hai thanh loan đao màu đỏ, lưỡi đao lóe ánh bạc, trên đó là một ít máu tươi còn xót lại đang từ từ bị hấp thu.
Huyết Nguyệt song đao.
Lưỡi đao màu trắng bạc, thân đao đỏ như máu, cong tựa như trăng lưỡi liềm.
Giết người không thấy máu.
Đây là một Linh khí cực phẩm trong đóng binh khí bỏ đi của Dung Từ lão tiền bối.
Thứ này trong mắt ông ấy không đáng một đồng, nhưng ở Hạ giới chính là binh khí cấp cao nhất mà Phàm nhân làm ra.
Lạc Y thu hồi đao, đứng thẳng người.
Lục Y của Cửu Môn có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng với thiên phú và tính cách đó, tương lai của Lạc Y phải nói là tiền đồ vô lượng.
Dù sao Minh Hoàng nhất tộc cũng từng là bộ tộc mạnh nhất lịch sử Nhân tộc.
Cũng vì dính phải nguyền rủa, nếu không Minh Hoàng nhất tộc e là đã làm bá chủ của toàn bộ Hạ giới.
"Môn chủ, toàn bộ Phủ Thành chủ đều nằm trong kiểm soát."
Diệp Mộng tiến lên nói, nếu Lạc Y là Lục Y, thì Diệp Mộng chính là Thanh Y của Cửu Môn thiên tài về dùng độc, giết người vô hình.
"Tốt lắm, người đáng chết, không bỏ sót kẻ nào."
"Rõ !"
Diệp Mộng và Lạc Y hô một tiếng, chia thành hai đường giết vào.
"Tiết Chính Minh, ông còn không lộ diện sao ?"
Lam Nguyệt bước vào đại sảnh của phủ thành chủ, ánh mắt quét qua không gian tĩnh lặng duy nhất trong địa ngục ngoài kia, cười nhạt một tiếng.
"Thì ra Môn chủ của Cửu Môn lại là một nữ tử trẻ tuổi như vậy."
Tiết Chính Minh từ sau bình phong bước ra.
Nói ra thì, đây là lần đầu Lam Nguyệt nhìn thấy Tiết Chính Minh.
"Không thể sao ?"
Lam Nguyệt nhướng mi, cười như không cười nói.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua mọi ngóc ngách của căn phòng, đồng tử bắt đầu chuyển màu xanh.
"Vị đang ẩn thân kia, cũng không ra gặp một chút sao ?"
Hôm nay nàng điều tra được kẻ đứng sau Tiết gia đến nơi này gặp Tiết Chính Minh.
Nên mới lựa chọn hôm nay tấn công.
Tiết Chính Minh căng thẳng, hắn không ngờ Lam Nguyệt lại phát hiện ra được sự tồn tại của vị kia ! Chẳng lẽ là đoán mò sao ?
"Ha, ngươi giả thần giả quỷ cái gì !