Tây Kinh.
Một chiếc xe ngựa phổ thông chậm rãi đi trên đường, từ từ tiến vào Tây Kinh.
"Tiểu thư, đã đến Tây Kinh rồi, chúng ta tìm quán trọ trước."
Diệp Mộng ở bên ngoài vén màn lên, nhỏ giọng nói.
Lam Nguyệt mở mắt, đưa tay vén màn cửa sổ lên, nâng mắt nhìn bên ngoài.
Tây Kinh là kinh đô của Tây Âm quốc, phố xá sầm uất, thương nhân đổ về đây buôn bán nhiều vô số.
So với Đế Đô, nó phồn hoa không kém.
"Hửm ?"
Kẻ nào đang nhìn nàng ?
Ánh mắt Lam Nguyệt sắt bén chuyển hướng phía tầng lầu, vừa đúng lúc chạm phải một ánh mắt, liền sửng sốt một chút.
Nàng buông rèm xuống, khóe miệng mang theo ý cười nhu hòa, nàng hướng Diệp Mộng nói.
"Ghé vào Lạc Thiên Lâu đi."
"A, vâng."
Diệp Mộng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ra lệnh xa phu làm theo lời Lam Nguyệt.
Tiết Thanh Hàn khẽ nhìn qua Lam Nguyệt, không khỏi chú ý để cổ nàng, một chút tử quang hơi lóe lên.
Nơi đó, có một cỗ năng lực mạnh mẽ tỏa ra, khiến người khác cảm thấy áp bức.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa Lạc Thiên Lâu.
Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn bước xuống, Diệp Mộng thì ở lại xe, mang hành lí đi.
Lam Nguyệt bước vào, liền trực tiếp đi thẳng lên lầu hai chữ Thiên.
Chưởng quỹ thấy nàng đi vào căn phòng đó, hơi sửng sốt một chút vội vàng chạy theo.
"Vị cô nương này, phòng chữ Thiên không thể tùy tiện đi vào, bên trong đều là khá quý của Lạc Thiên Lâu."
Lam Nguyệt bị cản đường, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:
"Bên trong là người quen của ta."
Chưởng quỹ hơi nhíu mày, nói:
"Người muốn giả dạng người quen không ít, tại hạ cần bẩm báo một chút."
"Được."
Chưởng quỹ thở phào, nhìn nữ tử này cử chỉ cao quý, có lẽ không phải loại đến làm loạn.
Chỉ là theo quy tắc, hắn vẫn nên hỏi một chút.
"Hai vị công tử, bên ngoài có một nữ tử, nói là người quen của hai vị."
"Hửm ? Bản công tử không quen ai hết, đuổi đi đi."
Bên trong truyền đến một giọng nam, Lam Nguyệt hơi nhướng mi, không ngờ tên này cũng ở đây.
Ồ, vậy sao ? Không quen biết sao ?"
Lam Nguyệt nâng giọng, thanh âm lại có chút thất vọng.
"Vậy chắc là tại hạ nhận nhầm người rồi, cáo từ."
Lam Nguyệt xoay người, làm bộ muốn rời đi.
Bên trong lại truyền đến một tiếng cười khẽ, cười giọng nam trầm thấp vang lên.
"Tuyết Phong Trần, Phu nhân nhà ta bị ngươi đuổi đi rồi đó."
Phụt !
"Hả !!!?"
Tuyết Phong Trần phun ra một ngụm trà, trừng mắt nhìn Huyền Tịch thông thả ung dung trước mặt.
Hắn phăng một tiếng đứng lên, bay nhanh mở cửa.
"Khoan đã ! Hiểu lầm, là hiểu lầm...!a ? Hả ? Khí tức này...!ngươi là tiểu tử Dạ Ảnh !?"
Lam Nguyệt dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng hơi cong lên.
"Đã lâu không gặp, Tuyết lão thái gia ?"
Tuyết Phong Trần: "....." Quả nhiên không sai vào đâu được !! Rõ ràng là tên tiểu tử Dạ Ảnh !!!
Lam Nguyệt lướt qua hắn, vỗ nhẹ lên vay chưởng quỹ.
"Được rồi, ông quay về đi."
Lam Nguyệt đi vào, Tuyết Phong Trần và Tiết Thanh Hàn cũng đi theo.
Tiết Thanh Hàn cúi đầu, rất cẩn trọng.
Hai người trong căn phòng này, đều cực kỳ mạnh !
"Không phải chứ ? Đế Quân ! Hóa ra nữ nhân mà ngươi nói là đây hả !?"
Tuyết Phong Trần nhìn Lam Nguyệt từ trên xuống dưới, chậc một tiếng.
Chẳng trách ngày nào hắn cũng ngồi uống trà ở đây, vị trí thuận tiện nhìn rõ con đường dẫn vào Thành.
Hóa ra là chờ người !
Lam Nguyệt ngồi xuống ghế, Tiết Thanh Hàn liền đứng phía sau nàng.
"Thanh Hàn, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Huyền Tịch liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi nhíu mày.
Tuyết Phong Trần cũng về chỗ của mình, hắn lười biếng tựa vào sau ghế, nhàn nhạt chỉ vào Tiết Thanh Hàn, hỏi:
"Nam nhân này là ai đây ? Nè nè, tiểu tử, ngươi đây là lén lúc dẫn nam nhân khác trước mặt Đế Quân sao ?"
!?
Người này vừa nhìn đã nhận ra ngụy trang của hắn !?
Vòng cổ của hắn, là Linh khí cao cấp.
Đến Thần Hóa Cảnh cường giả cũng không nhìn thấu được !
Người này, rốt cuộc là cảnh giới gì đây !!
Tiết Thanh Hàn hơi rũ mắt, đầu cũng hơi cúi xuống, che giấu biểu cảm trên mặt.
Lam Nguyệt không hề bất ngờ, hai tên lão quái vật này ở Thượng giới cũng là địa vị không thấp, huống hồ ở Hạ giới này chứ.
"Đúng là ăn nói khó nghe, Tuyết lão thái gia."
"Ngươi thì ăn nói dễ nghe à !!"
Tuyết Phong Trần nhắm mắt, đè nén cảm xúc muốn tấu Lam Nguyệt một trận.
Nếu không phải cô ta là nữ nhân của Đế Quân, hắn mới không nhịn !
Lam Nguyệt tựa vào ghế, liếc qua Huyền Tịch vẫn đang chăm chú nhìn nàng.
"Sao hả ? Chàng ghen rồi ?"
Huyền Tịch lãnh đạm trả lời.
"Không, ta tin nàng."
Lam Nguyệt nghe lời này, cười rộ lên.
Sau đó đưa tay chỉ về phía Tiết Thanh Hàn phía sau, nháy mắt với Huyền Tịch một cái, nói:
"Đệ tử ta mới nhận, chàng thấy thế nào ?"
Huyền Tịch dời mắt, vành tai khó thấy được hơi đỏ lên.
Đợi hắn đưa mắt nhìn Tiết Thanh Hàn, thần sắc đã khôi phục bình thường.
"Tư chất không tồi, đáng tiếc linh căn bị phế rồi."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, mở miệng:
"Quả thật là vậy, nhưng ta nhìn thấy linh căn hắn vẫn còn có thể cứu được."
Huyền Tịch khẽ gật đầu.
"Đúng là có thể khôi phục."
"Chàng có cách !?"
Lam Nguyệt sáng mắt lên, hỏi.
Huyền Tịch khẽ gật đầu.
"Chỉ cần ta dùng chút Thần lực..."
"Khôg được."
"Tuyệt đối không được !"
Lam Nguyệt và Tuyết Phong Trần đồng thanh lên tiếng.
Hai người nhìn nhau một chút, đều nhíu mày.
"Ngươi cũng biết hắn bị thương ?"
Tuyết Phong