"Sao rồi ? Bọn họ gọi ngươi đến làm gì ? Còn đại hội luyện đan thế nào ? Khi nào tiếp tục ?"
Diệp Mộng vừa từ bên ngoài trở về, đã đến phòng Lam Nguyệt báo cáo.
Diệp Mộng cung kính trả lời:
"Chủ tử, bên hiệp hội Luyện đan sư vẫn chưa điều tra ra bất kỳ cái gì.
Bọn họ gọi tất cả Luyện đan sư đến là muốn kiểm tra thân phận, ba ngày sau Đại hội luyện đan sẽ tiếp tục diễn ra."
Lam Nguyệt suy tư, theo Huyền Tịch nói, người hôm đó sử dụng Ám linh lực, nói như vậy có nghĩa là Ám linh căn đã xuất thế rồi !?
Hắn có mục đích gì ? Vì sao lại tham gia Đại hội luyện đan ? Còn nữa, tại sao lại tự bại lộ trước khi đại hội kết thúc chứ ?
Có quá nhiều nghi vấn không thể giải đáp được, lại không có chút manh mối nào đáng tin.
Ám linh căn là nguồn gốc gây ra lời nguyền cho Quang linh căn của Lạc Y, chuyện này nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Biết đâu lại có thể từ đây tìm được cách xóa bỏ lời nguyền.
Bỏ đi, tạm thời không có manh mối gì, nàng cố gắng tìm kiếm cũng chỉ tốn công vô ích.
Hy vọng đại hội luyện đan lần này, Thẩm gia đừng làm nàng thất vọng.
________
Ba ngày sau, đại hội luyện đan lần nữa tiếp tục tiến hành.
Lam Nguyệt vẫn âm thầm dưới khán đài quan sát, cuộc thi tiến hành vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã chọn được 10 người đi vào vòng thi cuối cùng.
“Sáng hôm sau, vòng chung kết sẽ diễn ra ở quảng trường Thiên m, chư vị luyện đan sư xin quay về chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“…”
Vòng bán kết này vừa kết thúc, Lam Nguyệt vẫn luôn chú ý đến động thái của Thẩm gia, không nói Thẩm gia chủ, Thẩm Minh Tu lại lộn ra nụ cười có chút quỷ dị, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lam Nguyệt hơi nâng mi, quả nhiên, đuôi hồ ly đã lộ ra rồi sao ?
Sau một vài ngày sóng gió, cuối cùng đại hội luyện đan cũng sắp đến hồi kết.
Trên quảng trường lúc này cũng chỉ còn mười luyện đan sư xuất sắc nhất, khiến Lam Nguyệt kinh ngạc, chính là Phượng Lam Vũ.
Không ngờ cấp bậc của nàng đã cao như vậy, còn có thể cạnh tranh lọt vào top 10, tương lai tuyệt đối không hạn lượng.
Có Phượng Lam Vũ ở, dù Phượng gia không có nàng, cũng có thể lần nữa bước lên huy hoàng.
“Thẩm công tử đến rồi !”
“Thẩm công tử là thiên tài của Tây Âm ta, chắc chắn sẽ giành vị trí đứng đầu.”
Thẩm Minh Tu chậm rãi bước lên đài, khác với những ngày trước, hôm nay ánh mắt hắn mặc dù vẫn đào hoa lại dịu dàng, nhưng lại mất đi sự khinh thường ân trong mắt, cùng sự kiêu ngạo của một vị thiếu chủ.
Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, quả nhiên là có biến sao ?
“Vòng chung kết của đại hội hôm nay, chúng ta sẽ có sự thay đổi một chút về giám khảo.
Vì lý do riêng, Nhiếp Chính vương sẽ thay thế tam hoàng tử làm giám khảo của buổi chung kết ngày hôm nay !”
Công bố vừa ra, toàn thể dân chúng Tây m đều hét ầm lên, tất cả đều là sự sùng bái, tín ngưỡng đối với vị Nhiếp Chính Vương này.
Lam Nguyệt cũng không khỏi nhiều chú ý một chút, nàng quả thật muốn chiêm ngưỡng một chút dung mạo của vị chiến thần này của Tây Âm quốc.
Lúc này, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ bên trong chậm rãi đi ra, theo sự xuất hiện của hắn, toàn trường đều dần tĩnh lặng xuống.
Tiếng reo hò vừa rồi đều biến mất, toàn thế giới lúc này giống như chỉ tập trung vào một mình hắn.
Nam tử từ bên trong đi ra, bước chân trầm ổn hữu lực, bạch y nhẹ nhàng tung bay, một nửa tóc đen được ngọc quan đính lên gọn gàng, một nửa tự nhiên mà xoã tung phía sau.
Dung mạo tuyệt mỹ, lại ẩn ẩn mang theo đế vương chi khí sát phạt quyết đoán, tự như một vị thần nhân, khiến người đối diện không tự chủ được run rẩy.
Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã Mạc Tử Uyên !!
Nam nhân này mỗi lần được nhắc đến tên, đều không khỏi khiến người nghe run sợ và kính ngưỡng.
Tài hoa của hắn, đến Phượng tướng quân Phượng Lâm Thiên còn phải khen ngợi một tiếng kỳ tài.
Chỉ là….
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm nam nhân trên đài đang chậm rãi ngồi xuống, hơi rũ mắt.
Là hắn !
Tên này nàng đã từng gặp một lần ở Đế Đô Đông Nhạc quốc, lúc đó nàng đang bị một đám sát thủ truy sát.
Không ngờ hắn lại là Vị Nhiếp Chính vương trong truyền thuyết kia.
Hắn lúc đó đến Đông Nhạc quốc làm gì ? Chỉ là tình cờ, hay cố tình đến ?
“Vòng chung kết hiện tại chính thức bắt đầu ! Dược liệu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn của quý vị, đề bài của vòng chung kết chính là…”
Người dẫn chương trình đại hội dừng một chút, cố ra vẻ thần bí, sau đó mới nâng giọng lớn tiếng nói:
“...Luyện ra đan dược cao cấp nhất từ số dược liệu đó !”
Ồn ào !
Đề bài cũng quá rộng đi ? Cấp bậc cao nhất có thể luyện ra ? Đây không phải muốn buộc thí sinh đưa ra toàn bộ năng lực của mình sao ?
Lam Nguyệt chú ý tất cả