Lam Nguyệt khẽ chớp mắt, hóa ra còn có người nhìn ra, có người không nhìn ra à ? Lệnh bài này của Huyền Tịch cũng quá vô dụng đi ?
“Hiện tại bọn ta có thể vào rồi ?”
“Đương nhiên, các vị đại nhân, mời.”
Ba người bước vào, cũng không nhìn sắc mặt thay đổi của Phong Uyển.
Đơi ba người đi rồi, nam nhân bên cạnh Phong Uyển mới nhỏ giọng hỏi:
“Phong đại tiểu thư, cái lệnh bài đó là…”
“Là Lệnh bài của Thần Điện, trong Thiên hạ này, người của Thần điện không có nơi nào là không thể đi.”
Thanh âm Phong Uyển có chút nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là cực kỳ tức giận.
Ánh mắt nam nhân kia hơi lóe, một nam tử đeo mặt nạ thần thần bí bí cùng hai nữ tử dung mạo và khí chất không tầm thường, quả nhiên thân phận cũng không tầm thường.
May mắn hắn không nóng tính kiêu ngạo như Phong Uyển, nếu không e là cũng đắc tội quý nhân rồi.
“Không sao, cho dù là sứ giả, cũng có cấp bậc, người này tu vi không cao, chắc chắn không phải cấp bậc quá cao.”
Phong Uyển nói một tiếng, sau đó mới lấy lại tin thần đi vào.
Đúng vậy, nàng khó khăn lắm mới ra ngoài, cũng không xui xẻo đắc tội đại nhân vật đi.
________
Lam Nguyệt được đưa đến phòng chữ “Thiên”, là phòng khách quý của nhà đấu giá.
Phòng khách quý được thiết kế là một gian phòng riêng, đảm bảo danh tính của khách quý.
Cả phòng cũng được được vây quanh bởi một đạo kết giới, tránh thăm dò từ bên ngoài.
Nói đến người có thể tạo kết giới bao trùm toàn bộ nhà đấu giá này, cao thủ cỡ này chắc chắn không thể là Thiên Dương Cảnh, xem ra Huyền Linh đại lục cũng đã có người vượt qua cảnh giới Thiên Dương Cảnh.Xem ra Thiên Dương Cảnh, đã không còn là cường giả mạnh nhất đại lục nữa rồi.
Dù sao đối với Trung Châu đại đại lục mà nói, Thiên Dương Cảnh cũng chỉ là một con gà mà thôi, đại lục nhỏ như Huyền Linh đại lục, bọn họ còn không để ý đến,đến mức gần đây… quả thật xuất hiện không ít cao thủ từ ngoại vực đến.
Bọn họ không phải nhằm vào Hắc lệnh của mẫu thân nàng mà đến đó chứ ? Nàng còn chưa mở được cái hộp đó, cũng không biết chắc có phải Hắc lệnh nằm bên trong hay không.
“Sư tôn, người vừa đi đâu vậy ?”
Tiết Thanh Hàn quay đầu nhìn Lam Nguyệt từ bên ngoài quay lại hỏi.
Lam Nguyệt khi vừa đi vào, liền tìm quản sự của nhà đấu giá, cũng không biết làm gì.
Lam Nguyệt đi đến ngồi cạnh Huyền Tịch, ung dung rót một ly trà, mỉm cười nói:
“Bán chút đồ lặt vặt ấy mà.”
Tiết Thanh Hàn: ?
Mặc dù tò mò, nhưng Tiết Thanh Hàn cũng không hỏi thêm.
Nếu sư tôn không muốn nói, hắn cũng không cố chấp hỏi.
Huyền Tịch liếc qua Tiết Thanh hàn một cái, nói:
“Sau này không cho ngươi giả nữ nữa, có nghe rõ không ?”
“Vâng, sư công.”
Huyền Tịch lên tiếng, Tiết Thanh Hàn gần như nín thở không dám cãi lời.
Chỉ có thể lập tức đồng ý.
Hắn không biết tại sao Huyền Tịch không thích hắn giả nữ, chỉ là hắn biết nếu hắn không làm, thì chắc chắn không thể tiếp tục bên cạnh sư tôn nữa.
Lam Nguyệt nhìn Huyền Tịch một chút, hơi nhướng mày.
Huyền Tịch đây là sao vậy ? Chẳng lẽ là ghen ? Sợ hắn giả nữ rồi, nàng sẽ không giữ khoảng cách sao ?
“Đại Thần, chàng làm sao vậy ?”
Nhưng mà, đây chẳng qua là suy nghĩ của Lam Nguyệt mà thôi, còn ý nghĩ chân thật của Huyền Tịch, chắc cũng chỉ có hắn biết mà thôi.
“Không sao.”
Huyền Tịch né tránh câu trả lời, hắn quay mặt đi, không có nhìn Lam Nguyệt.
Nàng hơi bĩu môi, đúng lúc này, buổi đấu giá cũng bắt đầu.
“Các vị, chào mừng các