“Bốn viên linh thạch hạ phẩm !”
“Năm viên linh thạch hạ phẩm !”
“…”
Trình độ có thể đem Linh thạch ra đấu giá, đã là vực mức kim tệ có thể đong đếm rồi.
Có thể thấy Nhân ngư này độ trân quý không hề nhỏ.
Bất quá con Nhân ngư này, nàng muốn !
Lam Nguyệt và Huyền Tịch đưa mắt nhìn nhau, cả hai không nói lời nào, nhưng đều hiểu đối phương muốn nói gì.
Lúc này, mặc dù chậm, nhưng vẫn có người không ngừng ra giá, con số cũng tăng lên 10 viên linh thạch hạ phẩm rồi.
Nói Nhân ngư quý hiếm, nhưng rốt cuộc chỉ là truyền thuyết, linh thạch quá mức quý giá, bọn họ cũng không dám chắc, số linh thạch bỏ ra có đáng hay không.
Lam Nguyệt chóng cằm, cuối cùng giá trị đến 15 viên linh thạch hạ phẩm, đã không còn ai kêu giá nữa.
Lam Nguyệt lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
“16 viên linh thạch hạ phẩm.”
Vốn tưởng đồ vật đến tay, lại nghe người tiếp tục hô giá, Phong Uyển tức đến run người.
Lại là gian phòng chữ Thiên số 1 ! Chắc chắn là nữ nhân kia lại muốn hố nàng !
Hừ, nàng có thể mắc bẫy một lần, còn có thể mắc bẫy lần nữa sao !
“20 viên linh thạch hạ phẩm !”
Phong Uyển tiếp tục hô giá, nhưng chờ nàng là một khoảng im lặng thật lâu, đợi đến đấu giá sư hô giá lần hai, Lam Nguyệt cũng chưa có lên tiếng.
Khóe môi Phong Uyển hơi giật giật, chẳng lẽ cô ta không đủ khả năng trả nữa !? Vậy không phải nàng tự hố bản thân rồi !??
Lam Nguyệt cười cười, ánh mắt hơi lóe lên lam quang.
Nàng thông qua dị đồng, nhìn gương mặt dần biến sắc của Phong Uyển, lúc nàng mới chậm rãi mở miệng.
“20 viên linh thạch, và 1000 kim tệ.”
Phong Uyển nghe nàng tiếp tục kêu giá, lại là đi kèm linh thạch với kim tệ, ắt hẳn đã không còn đủ linh thạch để trả.
Hừ, sứ giả Thần điện gì chứ, đến một chút Linh thạch cũng không có !
Chẳng qua, bổn tiểu thư nhân từ, để ngươi tán gia bại sản mua con Nhân ngư này về, còn có thể đem nó an toàn rời khỏi đây hay không, cũng không phải ngươi quyết được.
“20 viên linh thạch và 1000 kim tệ lần 2, 20 viên linh thạch và 1000 kim tệ lần 3, mỹ nhân ngư thuộc về gian phòng khách quý chữ Thiên số 1 ! Chúc mừng quý khách đạt được vật phẩm, mời quý khách ra phía sau tiến hành bàn giao !”
Phiên đấu giá kết thúc, nhiều người hài lòng rời đi, nhiều người lại lặng lẽ rút đi.
Lam Nguyệt từ trên ghế đứng lên, mỉm cười nhìn bên dưới, nói:
“Đi, đi lấy đồ của chúng ta thôi.”
Phiên đấu giá là kết thúc rồi, nhưng bước ra khỏi nhà đấu giá này, tranh đấu thực sự mới bắt đầu !
“Tiểu thư, chúng ta mua Nhân ngư kia, sợ là rước về không ít phiền phức.”
Vừa rồi, người phòng chữ Thiên cạnh tranh món hàng này không ít đâu, chỉ sợ vừa ra khỏi nhà đấu giá, mất đi sự bảo đảm của Nhà đấu giá, cái chờ chúng ta chính là vô tận truy sát.
“Không sao, ta tự có cách của ta.”
Lam Nguyệt xua tay, không lo lắng lắm.
Nói cho cùng danh tính của khách hàng phòng chữ Thiên là bí mật.
Hơn nữa nàng còn dùng thân phận sứ giả Thần điện tiến vào, người dám động vào thế lực của Thần Điện, còn chưa có xuất hiện đâu.
“Tiểu thư, đây là số tiền Trận châu bán được, trừ cho tàng bảo đồ ngài mua, và Nhân ngư bên kia, tổng cộng hết ….”
Lam Nguyệt ném ra 20 viên Linh thạch hạ phẩm.
Đống linh thạch này cũng là nàng tình cờ có được trong Thiên Nguyên bí cảnh, bất quá vẫn chưa biết sử dụng vào việc gì, hiện tại liền biết rồi.
Nhưng mà, xem ra sau khi rời khỏi Huyền Linh đại lục, tiền tệ chuyên dụng là Kim tệ sẽ không sử dụng được nữa rồi.
Tính toán một chút, xem ra thu về cũng không ít a.
Chẳng qua phải bỏ ra mất 20 viên Linh thạch, đúng là có chút tiếc.
“Tiểu thư, tại hạ dẫn ngài vào gặp Nhân ngư.
Yên tâm, chúng ta đã thiết lập cấm chú lên người nó, nó sẽ tuyệt đối nghe lời.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, quay sang ba người Huyền Tịch.
“Một mình ta đi vào là được rồi, các ngươi ở lại đây đi.
Tịch, chàng cũng ở ngoài đi.”
Diệp Mộng và Tiết Thanh Hàn đương nhiên cũng không nói gì.
Huyền Tịch nhìn nàng, khẽ gật đầu, lại truyền âm dặn dò.
“Cẩn thận một chút.”
Lam Nguyệt hướng hắn mỉm cười một cái, theo quản sự vào trong.
“Tộc Nhân ngư vốn dĩ không nên xuất hiện ở Đại lục nhỏ bé này.”
Thanh âm Quân Vô Nhai có chút suy tư vang lên.
Đối với người của Huyền Linh đại lục, Nhân ngư đúng là một tồn tại trong truyền thuyết.
Bọn họ chỉ nghe nói, Ngoài Đại Hải, tận đáy biển sâu tồn tại một chủng tộc thần bí, được ban cho sức mạnh chữa trị mọi bệnh tật, khắp người đều là bảo, gọi là Nhân ngư.
Nhưng có thể mang Nhân ngư ra bán, chuyện này đúng là không thể nào.
“Nha đầu, cẩn thận, Nhân ngư này không bình thường.”
“Lão già, ngươi lại lải nhải rồi.
Đa nghi quá nhiều liền không thú vị nha.”
Lam Nguyệt chỉ mỉm cười nói, ý vị không rõ.
Quân Vô Nhai biết nàng làm việc có chừng mực, chỉ bất mãn hừ một tiếng, lại không nói thêm cái gì.
Tiểu tình nhân kia nhắc nhở, nàng liền bộ dạng hạnh phúc vui sướng.
Hắn hảo tâm nhắc nhở, lại chê hắn lải nhải ! Bên trọng bên khinh ! Ta khi !
“Tiểu thư, mời.”
Lam Nguyệt bước vào, căn phòng treo đầy lụa đỏ, giữa