"Giúp tôi, tìm Mị Ảnh, đa tạ."
Lời cuối cùng mà Lam Nguyệt nói cuối cùng với nàng lúc chết, cũng chỉ vẻn vẻn vài chữ.
_______
Dưới chân núi đổ sụp, tiếng tích tách cháy xén vẫn còn vang lên khe khẽ, sau trận nổ đêm qua, mọi thứ ở đây gần như thiêu hủy toàn bộ, thu hút vô số người chú ý.
Chẳng bao lâu cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc điều tra.
Lúc này, ngọn lửa vẫn cháy dữ dội, một bóng người lại nhẹ nhàng đi lại giữa đó, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
"Ta còn tưởng cô sẽ trụ nổi."
"Độc của ta cũng dám ép, ngu xuẩn !"
"Cũng không biết là ở đâu."
Người nọ lẩm bẩm một tiếng, giọng nói thanh thúy mềm mại, rõ ràng là một cô gái.
Cô suy tư trong chóc lát, có lẽ do ánh lửa quá mức rực rỡ, không rõ biểu cảm cùng sắc mặt của cô.
Chợt nghĩ đến cái gì, thiếu nữ xoay người, hướng sườn núi đi đến.
Vách núi cũng bị lở nghiêm trọng, nhưng ở đây có tìm thấy hơn trăm cái xác cháy đen, chứng tỏ vây công xảy ra ở đây.
Cô trầm ngâm một chút, từ trên vách núi thả người nhảy xuống.
Ở độ cao này rơi xuống, người thường hẳn phải quăng thành một bãi thịt không thể nghi ngờ !
Bất quá, mắt thấy thiếu nữ rơi xuống đất, xung quanh cô đột nhiên hiện lên điểm điểm hồng quang.
Hồng quang đem cô bao phủ, nhẹ nhàng tiếp đất.
Ánh sáng nhợt nhạt xẹt qua gương mặt cô, lộ ra đường nét tinh mỹ, khoé môi mang ý cười nhợt nhạt, đôi mắt đen láy tràn ngập tinh quang, xinh đẹp mê người.
Vài sợi tóc trắng lất phất bay múa, trong ánh sáng yếu ớt pha thêm chút hồng, quỷ mị thần bí.
Cô rũ mắt, nhìn người đang nằm đó, sự sống đã biến mất.
Cô tiến lại, ngồi xuống, môi đỏ khẽ mở, lẩm bẩm nói.
"Linh hồn biến mất, đúng là kì lạ."
Thông thường người vừa chết, linh hồn sẽ bên cạnh thể xác một thời gian, chuyện vừa xảy ra cô liền đến, tựa hồ cũng chưa qua quá lâu, như thế nào sẽ biến mất đâu ?
Lúc gần đến, cô đã cảm nhận được một nguồn Linh lực cực kỳ cường đại chợt hiện, cô đã thấy đêm nay có chút quái.
Xem ra, lần này phải trở về rồi a.
Nếu linh hồn còn tại, cô có thể giúp cô ấy trọng sinh, mặc dù cái giá phải trả không nhỏ, cô cũng không thể lại ở lại thế giới này.
"Nguyệt, lần này ta giúp ngươi báo thù, xem như trả nợ việc ngươi vì độc của ta mà rơi vào tình trạng này đi."
Nói, ngón tay thon dài nâng lên, hồng quang theo động tác của nàng tụ lại, hồng quang đại thịnh, chợt loé lên, lúc này nơi nào còn thiếu nữ cùng cái xác kia thân ảnh ?
____________
Ầm ầm ầm
"Mau lên ! Tổng bộ phát cháy, nhanh chóng tập hợp lực lượng ngay lập tức !"
"Mẹ kiếp ! Phượng Lam Nguyệt con đàn bà thối ! Chết rồi còn không để chúng ta yên !"
"Mẹ nó, mày còn ở chửi người à ! Không mau hành động, nghiên cứu của tổ chức đều xong đó ! Chúng ta cũng xong đời !"
Một đám người mặc đồ đen xông vào, muốn từ trong đám cháy cứu lấy đồ vật bên trong, nhưng thế lửa quá mạnh, kèm theo bom liên tục nổ mạnh, thoát ra được đã là may mắn, huống hồ đem đồ vật mang ra.
"Trình lão đại tới rồi !"
"Mau tránh ra ! Tránh ra !"
Trình Phong vừa nhận được báo cáo, lập tức chạy đến.
Nhìn ngọn lửa khổng lồ trước mặt, sắc mặt hắn vạn phần khó coi.
"Lão...lão đại, tài liệu đều bị xâm nhập, chúng ta chưa kịp xoá...xoá dấu vết, chỉ sợ..."
"Mẹ kiếp ! Lũ phế vật ! Nuôi chúng mày để làm gì !"
Trình Phong tức giận, một quyền đấm vào mặt người vừa nói.
Bàn tay nắm chặt đến mức gân xanh bạo nổi.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn vừa nhận tin Phượng Lam Nguyệt tự bạo xong, giây tiếp theo liền là tin căn cứ bị đánh cắp tài liệu, cơ sở nghiên cứu dưới đất bị bom phá hủy, bảo sắc mặt hắn làm sao có thể không khó coi được ?
"Hì hì."
Lúc này, đột nhiên một tiếng cười quỷ dị vang lên, đám người giật mình quay lại, không biết phía sau họ, từ lúc nào đứng một người.
"Ai !"
Đàn em của Trình Phong quát một tiếng, rút súng ra, nhắm vào người nọ.
"Ha~"
Tiếng cười khẽ của thiếu nữ vang lên, cô từ trong bóng ma bước ra, bước chân chậm rãi, ung dung tựa như đi dạo trong hoa viên nhà mình mà không phải trước một đám người chỉ súng vào mình.
Thiếu nữ bước ra khiến đám người Trình Phong không khỏi cảnh giác lùi lại.
Trình Phong cau mày, thời khắc thiếu nữ bước ra, đồng tử hắn co rụt, khoé môi kéo lên một nụ cười khó coi.
"Độc y các hạ như thế nào xuất hiện ở đây ? Đối với nghiên cứu của bọn ta có hứng thú ?"
Dạ Khuynh Thành cong cong môi, thiếu nữ một thân hồng y, váy dài vừa vặn che phủ đầu gối, kiểu cách mang chút cổ điển đường nét tinh xảo đẹp đẽ.
Mái tóc bạch kim đơn giản cột cao bằng một sợi lụa đỏ, nhẹ nhàng vũ trong không khí.
Cô có dung mạo xinh đẹp, mỹ lệ động lòng người, làn da trắng noãn như tuyết, một đôi mắt xinh đẹp tựa như biết cười, trong đêm tối lượng kinh người.
Trình Phong cũng không cấm nhìn ngây người, Dạ Ly này, nhan sắc so với Ám Dạ song sát hai người chỉ hơn không kém.
"Ai, nghiên cứu của một đám người vô dụng, bổn tiểu thư sao có thể hứng thú ?"
Dạ Khuynh Thành gương mặt mang cười, nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt, cô nói:
"Bổn tiểu thư đến tìm ngươi a, Trình Phong !"
Lời vừa dứt, cũng không đợi Trình Phong trả lời, thân ảnh vừa động, Dạ Khuynh Thành triều Trình Phong đánh tới.
Cô cũng không thể dùng linh lực trước mặt đám người này, thiên đạo pháp tắc chắc chắn phạt cô !
Bất quá luận thân thủ, đám phàm nhân này cũng không phải đối thủ của cô !
"Dạ Ly, cô rốt cuộc muốn cái gì !"
Chỉ lát sau, đám người đã nằm la liệt dưới đất, Trình Phong cắn răng, che lại bụng nói.
"Đem Mị Ảnh giao ra đây."
Trình Phong giật mình, Dạ Ly cùng Mị Ảnh có quan hệ gì ? Hai người cũng không có lui tới, vì cái gì chỉ vì Mị Ảnh muốn cùng bọn họ là kẻ địch ?
"Mị Ảnh đã chết, cô tìm cô ta làm gì ?"
"A, ta đương nhiên biết cô ấy đã chết, đem xác cô ấy giao cho ta."
Sắc mặt Trình Phong khó coi, thể chất của Ám Dạ song sát đặc biệt, vô cùng có giá trị nghiên cứu, hắn lơ là để viện nghiên cứu bị phá, dữ liệu mất hết, nếu hiện tại còn mất đi Mị Ảnh, kia, hắn ở tổ chức tuyệt đối không còn chỗ đứng.
"Cái đó,..
ta kì thật cũng không rõ..."
"Dong dài !"
Dạ Khuynh Thành cau mày, không đợi hắn ngụy biện xong, cô đã ngắt lời hắn, mỗ thần y đem hắn xách lên, thân ảnh nháy mắt biến mất.
Đám thuộc hạ của hắn sững sờ tại chỗ, vội gọi điện thoại tìm người cầu cứu.
"Gọi cho lão Trung, nói anh Phong bị Dạ Ly bắt đi rồi !"
Mà lúc này tiếng còi xe in ỏi vang lên, đem đám người hoảng loạn.
"Mẹ nó ! Ai báo cảnh sát !"
"Dạ Ly ! Chắc chắc là cô ta !"
"Đi ! Rút !