“Ngươi có thai sao không nói cho ta biết?”.
Lúc này Bạch Cẩn Lan thật sự hoảng hốt, ‘tại sao hắn lại biết, không lẽ Tú Hồng nói, không thể nào’, Lý Nghiêm Chính nhìn y hoang mang đến mức mặt tái hết cả lên liền đi đến gần ôm lấy y.
“Lan Lan, tại sao đến bây giờ ngươi vẫn không tin tưởng ta, ngươi mang thai tại sao lại không nói với ta?”.
“Ngươi nghe ai nói bậy như vậy, một đại nam nhân sao có thể mang thai!” Bạch Cẩn Lan đẩy Lý Nghiêm Chính ra, đứng bật dậy.
“Ngươi còn muốn chối bỏ, Tú Hồng đã nói hết với ta, ngươi tại sao mang thai lại còn muốn đi Mộc Biện Sơn” Lý Nghiêm Chính đứng đậy tức giận nói.
“Chuyện của ta còn đến lược người quản sao, Vương gia?”.
Nói rồi y bước ra khỏi lều, Lý Nghiêm Chính Thấy Vậy Liền bắt lấy tay y rồi kéo vào, lúc này Bạch Cẩn Lan còn đang rất yếu nên lảo đảo vào lòng Lý Nghiêm Chính. Y ở trong lòng hắn còn choáng váng thì nghe thấy tiếng của hắn.
“Lan Lan, một chút tin tưởng của ngươi đối với ta cũng không có sao, chuyện hệ trọng như vậy còn muốn giấu ta”.
“Ngươi có yêu ta không?”.
Lý Nghiêm Chính nghe câu y nói liền ngạc nhiên, cuối xuống nhìn liền thấy trên mắt Bạch Cẩn Lan có chút đỏ. Bạch Cẩn Lan có chút tỉnh táo lại liền rời khỏi lòng ngực hắn.
“Người có biết yêu là gì không? Người trên thiên hạ chỉ muốn có con với người mình yêu hay với người yêu mình, người có biết không? Lý Nghiêm Chính, nhị vương gia, ta không yêu người” nói xong liền quay đi.
Lý Nghiêm Chính đứng nhìn Bạch Cẩn Lan đi mà lần này không thể nói được cái gì, yêu, hắn từ lúc sinh ra không hề biết thứ đó là gì, hắn chỉ biết thứ gì mình muốn là phải đoạt được. Từ nhỏ lúc sinh ra vì mẫu phi mất nên hắn không được phụ hoàng đều ý đến, nên hắn phải tự mình bảo vệ lấy bản thân, bỏ đi chữ yêu này từ lâu lắm rồi, bây giờ lại bị người mà hắn muốn có nhất hỏi thì lại không biết trả lời như thế nào.
Bạch Cẩn Lan sau khi ra khỏi lều liền đi ngay tìm Tú Hồng và Khuynh Bạch, hai người họ đang ở lều phía sau chuẩn bị vài thứ cho ngày mai lên đường thì nghe ở ngoài có chút khí tức liền ra xem thì thấy Bạch Cẩn Lan vô cung tức giận tiến tới thì liền biết y đã cãi nhau với nhị vương gia.
“Lan Tú Hồng, tại sao ngươi lại nói cho hắn biết?” Bach Cẩn Lan tức giận quát lớn.
“Ta chỉ lo cho người không thể chịu nổi nên...” Tú Hồng bị khí tức của y ảnh hưởng liền quỳ xuống.
“Chuyện của ta còn đến lượt ngươi quản” Bạch Cẩn Lan tức giận khiến khí tức trong người mất kiểm soát.
“Ta tự biết mình sai, xin công tử trừng phạt” Tú Hồng cúi đầu nói.
“Ngươi là nguyên linh của ta đương nhiên ta sẽ thu ngươi