Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 15


trước sau

Sáng hôm sau cuối cùng việc mà Bạch Cẩn Lan khó chịu cũng đã đến, Hà Tô Tĩnh đã đến Mộc Biện Sơn. Nhưng lúc họ đến Bạch Cẩn Lan vẫn còn ngủ trong phòng, Lý Nghiêm Chính cũng không liên quan đến nên chẳng thèm để ý.  Vì quân lính của Lý Nghiêm Chính đống ở bên ngoài, Tú Hồng và Khuynh Bạch lại ở trong bếp nên nhìn chỗ chủa Niên Doãn Minh chẳng khác gì thường ngày.


Lúc Hà Tô Tĩnh đến, Niên Doãn Minh đã cảm nhận được khí tức nên đã đến cửa nghênh đón, bên cạnh Hà Tô Tĩnh không nhiều người, chỉ có ba đệ tử.


“Sư tôn” Niên Doãn Minh thi lễ trước Hà Tô Tĩnh.


“Ừm” Hà Tô Tĩnh ra vẻ cao cao tại thượng lên tiếng.


“Người vào trong trước đã”.


Niên Doãn Minh mời họ vào bên trong, Hà Tô Tĩnh ngồi xuống ghế còn ba vị đệ tử đừng phía sau. Niên Doãn Minh rót chén trà để trước mặt Hà Tô Tĩnh rồi ngồi đối diện, nếu là lúc trước thì không có đệ tử nào dám ngồi đối diện với Hà Tô Tĩnh nhưng hiện tại Niên Doãn Minh đã rời sư môn nên không cần cung kính như xưa nữa.


“Sư tôn, người đến có việc gì sao?” Niên Doãn Minh lên tiếng hỏi.


“Ta đến đây cũng cần lý do sao?” Hà Tô Tĩnh cau mày nói.


“Đệ tử không phải có ý đó”.


“Doãn Minh trở về sư môn đi” Hà Tô Tình thở dài một hơi rồi nói.


“Đệ tử rời sư môn nhiều năm như vậy, hiện tại trở về cỏ vẻ không ổn, sẽ gây dị nghị”.


“Năm đó người vì tên Bạch Cẩn Lan đó mà rời khỏi sư môn nhưng những năm nay hắn cũng không đến gặp ngươi một lần nào, vậy có đáng không?”.


“Dù nhiều năm như vậy mà đệ ấy không một lần đến gặp ta nhưng không phải đã đoạn tình nghĩa, sư tôn, người không phải chỉ vì chuyện năm đó mà câm hận đệ ấy đến bây sao?”.


“Không chỉ câm hận, còn hận không thể giết hắn, giết cha hắn, nếu không phải mẫu thân của hắn là Thiên Lan sư muội thì lẽ nào ta lại tha cho hắn đến bây giờ!?” Hà Tô Tĩnh vẻ mặt tức giận nói.


“Vậy thì cảm ta sư tôn đây tha mạng rồi”.


Bạch Cẩn Lan từ ngoài cửa bước vào nói, kế bên là Lý Nghiêm Chính đang dìu y còn có Tú Hồng và Khuynh Bạch sắc mặt không được tốt. Y gật đầu chào Niên Doãn Minh rồi nhìn Hà Tô Tĩnh một lượt rồi đến ba vị đệ tử kia mỉm cười, Lý Nghiêm Chính đứng kế bên cũng nhìn mấy người họ một cách khó chịu.


“Cẩn Lan đây đã lâu không gặp sư tôn, nhìn người có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều” Bạch Cẩn Lan mỉm cười, lời nói có vẻ chăm chọc.


“Chuyện của ta còn phiền ngươi quan tâm? Ngươi đến đây làm gì?!” Hà Tô Tĩnh tức giận nói.


“Ta đến thăm sư huynh vời nhờ huynh ấy một vài việc, còn sư tôn, người đến khuyên huynh ấy trở về sao?”.


“Chuyện này hình như cũng không đến lượt ngươi nói đến”.


“Sao lại không? Ta định mời huynh ấy đến kinh thành cùng ta mở y quán, kỳ tài như huynh ấy không thể bị phí phạm như vậy” Bạch Cẩn Lan cười mỉm nhìn Hà Tô Tĩnh.


Niên Doãn Minh kinh ngạc nhìn Bach Cẩn Lan, y nhìn rồi mỉm cười một cái. Lý Nghiêm Chính mắt có tia sắt bén nhìn Niên Doãn Minh, khiến y mới nhớ đến hắn còn ở đây.


Lúc nãy khi chưa đến đây, y đang ngủ trong phòng thì bụng cảm thấy khó chịu nên tỉnh lại, lúc này Tú Hồng cùng

Khuynh Bạch mang thức ăn vào y mới nhận thức được mình đang đói. Nhưng khi ăn được một nửa thì lại không muốn ăn nữa, thì Lý Nghiêm Chính đi vào, thấy thứ ăn vẫn còn mà y lại muốn buông đũa liền khó chịu.


“Ngươi sao lại không ăn nữa?”.


“Ta chỉ có chút cảm thấy không muốn ăn nữa” lúc này y lại vô thức nhìn ra cửa sổ, rồi đứng bật dậy “Ta đi ra phía sau một chút”.


Nhưng lúc Bạch Cẩn Lan đi hơi nhanh liền có chút choáng nên vấp bật cửa, may được Lý Nghiêm Chính đỡ lấy vậy là đỡ y đến đây. Lúc này thấy hắn ánh mắt sắt bén nhìn Niên Doãn Minh nên mới nhớ ra hình như mình đang đi ra phía sau.


“Chuyện đệ nói huynh cũng suy nghĩ đi, đệ đi ra phía sau một lát” y nhìn Niên Doãn Minh nói.


“Đệ đi đâu?” Niên Doãn Minh đứng dậy nói.


“Đệ cùng Tú Hồng và Khuynh Bạch đi ra phía sau một lát, chỉ là muốn hái Mang Quả* và Quất Tử* thôi” Bạch Cẩn Lan cười ngại nói.


Mang Quả*: trái Xoài


Quốc Tử*: trái Quýt


“Vậy nhớ cẩn thận” Niên Doãn Minh dịu dàng nói.


“Được”.


“Ta bồi ngươi” Lý Nghiêm Chính kế bên nói.


“Được” Bạch Cẩn Lan dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.


Để lại họ ở lại nói chuyện, Bạch Cẩn Lan, Lý Nghiên Chính cùng Tú Hồng và Khuynh Bạch đi ra phía sau, đúng là có rất nhiều Mang Quả và Quất Tử. Cây Mang Quả khá cao nên phải nhờ Khuynh Bạch leo lên hái, còn y vì đang mang thai không thể vậy động mạnh đành phải ở dười hái Quất Tử. Họ nháo một hồi đã thu hoạch rất nhiều Mang quả và Quất Tử, như vậy mà mệt đến lã người. Họ cùng ngồi ở một gốc cây gần đó ăn.


Quất Tử lúc này rất ngọt và mộng nước, vì Mộc biện Sơn linh khí rất tốt nên trái cây ở đây rất ngon, còn Mang quả vì còn non nên khá chua nhưng vậy mà Bạch Cẩn Lan lại ăn rất ngon lành.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện