Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Hỉ mạch.


trước sau

Ngày hôm sau, Khuynh Thành công chúa cũng trở về Hoàng Cung, Lý Lập Thành thì trở về Vương phủ, Bạch Cẩn Lan cũng không rảnh rỗi mà dùng cả ngày để nghiên cứu bệnh của Bạch Uẩn, y đi tìm đại phu chữa trị cho ông và lấy phương thuốc thường dùng của Bạch Uẩn về xem. Lạ một điều là phương thuốc không hề sai, liều lượng chính xác, nếu uống theo phương thuốc này đáng lẽ là ba tháng đã khỏi, nhưng lâu nay sao không có tiến triển, điều đó khiến y vô cùng buồn rầu.


Vài ngày tiếp theo Cẩn Lan cũng không hề rời khỏi phòng mà chăm chú nghiên cứu phương thuốc, đến một tháng sau Lý Lập Thành bỗng nhiên xuất hiện ở Bạch phủ.


“Nhị Vương Gia” hắn vừa vào đã gặp Bạch Uẩn.


“Nhạc... Bạch tướng quân không cần đa lễ”.


“Vương Gia đến Bạch phủ hẳn có việc quan trọng”.


“Bản Vương thấy nhàm chán nên đến tìm Lan Lan nói chuyện một chút”.


Nghe hai tiếng ‘Lan Lan' từ miệng Lý Lập Thành thì những người có mặt đều biết là ai, nhưng ai cũng bất ngờ nhất là Bạch Uẩn đều nghĩ từ khi nào mà Bạch Cẩn Lan lại thân với Vương Gia như vậy.


“Bẩm Vương Gia, Lan nhi cả tháng nay không hề rời khỏi phòng nên chắc không thể tiếp chuyện với Vương Gia được”.


“Tại sao lại không rời phòng, đã xảy ra chuyện gì sao?” gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng tỏ vẻ lo lắng.


“Không có chuyện gì lớn, chắc vẫn còn tìm phương thuốc chữa bệnh cho lão phu”.


“Để ta đến đó” không để họ nói thêm, đi một mạch đến chỗ Cẩn Lan.


Vừa bước vào thì gặp ngay Tú Hồng và Khuynh Bạch từ phòng Cẩn Lan bước ra sắc mạt u sầu, trên tay cầm thức ăn còn nguyên.


“Vương Gia” cả hai nhìn thấy hắn liền hành lễ.


“Suỵt...” Ngó vào rồi quay nhìn họ nói tiếp “Lan Lan đâu, có chuyện gì sao?”.


“Bẩm Vương Gia, công tử ở bên trong, người không khỏe nhưng vẫn chăm chú tìm cách trị bệnh cho lão gia, không chịu ăn uống gì cả” Tú Hồng nhìn thức ăn trên tay rồi nhìn vào phòng nói.


Lý Lập Thành cau mày suy nghĩ một lúc rồi lấy thức ăn từ tay Tú Hồng rồi đi vào phòng, vừa vào thì thấy y đang đọc sách, dưới sàn khắp phòng đều có sách rải rác khắp nơi. Tiến đến gần thì thấy sắc mặt y khá nhợt nhạt còn gầy hơn trước, đọc sách chăm chú đến mức không phát hiện hắn vào.


Hắn đặc thức ăn lên bàn không lên tiếng, Cẩn Lan vẫn chăm chú đọc sách.


“Ta đã nói không ăn, Tú Hồng sao ngươi cố chắp vậy chứ?!” nói rồi quay lại nhìn, thấy hắn liền giật mình.


“Sao lại không ăn”.


“Nhị Vương Gia”.


“Hử” hắn cau mày nhìn y.


“Nhị Lang” Cẩn Lan biết điều liền sửa lại.


“Ừm, sao lại không ăn”.


“Không có khẩu vị”.


“Không có khẩu vị cũng phải ăn, cách vẫn phải tìm nhưng không có sức khỏe thì sao mà tìm tiếp, ăn một chút đi”.


“Hayyy, được rồi”.


Nói rồi gắp một miếng cá vào miệng, chưa gì dạ dày liền cuộn trào một trận, cảm giác buồn nôn xong tới. Cẩn Lan thấy không ổn liền che miệng chạy ra ngoài. Thấy y tự nhiên chạy ra hắn liền không yên tâm mà chạy theo, ra ngoài thấy y đang đứng dưới gốc cây nôn, Tú Hồng và Khuynh Bạch đưng kế bên lúng túng không biết làm sao.


Sau một lúc nôn, cảm thấy đỡ hơn liền ngước lên, thấy cả ba người kia sắc mặt lo lắng nhìn mình liền mỉm cười.


“Không sao, khỏe hơn rồi”.


“Ngươi thật sự không sao?” Lý Lập Thành đi đến đỡ y đi vào phòng.


“Thật sự không sao, dạ dày không tốt, không có gì đâu”.


“Cũng không thể để như vậy, mời đại phu đến xem chưa?” hắn đỡ y ngồi xuống hỏi.


“Ta là đại phu”.


“Vậy đã xem chưa”.


“Tự bắt mạch không chính xác, cũng không có gì to tác”.


“Ngươi đó, nói mình là đại phu lại không giám bắt mạch cho bản thân” vừa nói vừa ngồi xuống.


“Đừng nói chuyện này nữa, ta phải rời phủ một thời

gian”.


“Ngươi định đi đâu?!”.


“Ta đi đên Mộc Biện sơn hái thảo dược”.


“Ta đi cùng ngươi”.


“ Nhưng...” chưa kịp nói thì hắn đã chen ngang.


“Không nhưng nhị gì cả, ngươi đã không khỏe, lại đi mấy trăm dặm, ta không yên tâm”.


“Ưm nhưng...” định nói nhưng thấy hắn cau mày liền thôi “được”.


Lý Lập Thành ở lại đến hai canh giờ sau mới rời đi, lúc này Tú Hồng và Khuynh Bạch mới bước vào. Tú Hồng nghiên người nhìn y, vẻ mặt bất đắc dĩ.


“Người không định cho hắn biết sao, công tử?” Tú Hồng nhìn y nói.


“Hắn biết thì sao, hắn sẽ ngăn ta đến Mộc Biện sơn, không thể được” Cẩn Lan vẻ mặt mệt mỏi nói.


“Đến đó liệu người có chịu được không?”.


“Hẳn là được”.


Tối hôm đó Cẩn Lan không hề ngủ được, cứ nghĩ đến việc lúc sáng.


Sáng hôm đó, Cẩn Lan vừa thức dậy đã thấy không ổn, bước xuống giường liền chóng mặt, đành ngồi một lúc mới hết. Đến lúc dùng bữa lại không có khẩu vị, ăn một chút lại nôn.


Việc nay lúc trước cũng có nhưng không rõ ràng như hôm nay, y liền tự bắt mạch, thì phát hiện mạch tượng của mình rất giống hỉ mạch. Cẩn Lan cứ nghĩ là do mình bắt mạch sai, nhưng cả ngày ngồi nghĩ qua nghĩ lại thì y và Lý Lập Thành liên kết cũng hơn một tháng, chuyện này cũng không trùng hợp như vậy.


Năm một hồi liền thiếp đi, ngày mai y còn phải bàn bới Bạch Uẩn việc đến Mộc Biện sơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện