“Tôi dĩ nhiên sẽ không để ý, dù sao thì đội trưởng Cố cũng là ân nhân của tôi.” Phương Tranh khẽ mỉm cười, nói, “Hơn nữa đội trưởng Cố và bạn trai cũ của tôi trông rất giống nhau, tôi vừa nhìn thấy anh ấy liền cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Phương Tranh cũng không vạch trần, chỉ lộ ra vẻ ngạc nhiên vừa phải: “Đội trưởng Cố quên rồi sao? Tuần trước ở hiện trường vụ cướp xe buýt đường Xuân Hi, chúng ta đã gặp nhau, lúc ấy kẻ náo loạn muốn đánh lén em, là anh cứu em.”
Cố Uyên nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy sao? Anh không nhớ.
Thật xin lỗi, con tin anh đã cứu nhiều như vậy, không thể nào nhớ hết mặt mũi và tên của mỗi một người.”
Phương Tranh nói: “Ngày hôm qua em cũng đã gửi cờ thưởng và thư cảm ơn cho đội trưởng Cố, đội trưởng Cố không nhận được sao?”
“Hóa ra cờ thưởng và thư cảm ơn là do em gửi? Trên đó không có viết tên người gửi, anh cũng không biết là ai gửi tới.” Giọng của anh lạnh lùng dửng dưng, không có chút lên xuống.
“Không biết cũng không sao.” Mặt Phương Tranh không hề đổi sắc, khóe môi cong lên, trong mắt hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
“Bây giờ chúng ta có thể làm quen lại.”
Cô cười khẽ: “Em là luật sư của công ty luật Thiên Hoàn Phương Tranh.”
Vừa nói, vừa đưa bàn tay trắng nõn mảnh mai về phía anh.
Ánh mắt của Cố Uyên dừng lại trên khuôn mặt của cô một lúc, nắm lấy tay cô.
“Đội đàm phán của Cục Công an thành phố Cố Uyên.” Vẫn là giọng nói không chút gợn sóng.
Bàn tay của Cố Uyên cân đối thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, lúc nắm tay Phương Tranh, lòng bàn tay ấm áp bao phủ đôi bàn tay nhỏ mềm đó mà không có bất kỳ khoảng trống nào.
Phương Tranh không lập tức buông tay ra, cô giữ thật chặt, ngón trỏ lặng lẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay của anh, đầu ngón tay hơi mát lạnh, giống như lông chim rơi vậy, lướt nhẹ qua đầu trái tim, ngứa ngứa nhột nhột.
Đôi mắt đen láy của Cố Uyên dần dần sâu thẳm hơn, hơi cứng đờ.
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, thì Phương Tranh đã buông tay.
Cô điềm nhiên như không nhìn về phía đội trưởng Tống: “Đội trưởng Tống, cô bé kia bây giờ sống ở đâu?”
Đội trưởng Tống lấy lại tinh thần, vô thức trả lời: “Hiện tại đang sống ở nhà cha ruột của cô bé.”
“Cha ruột?”
Cố Uyên cũng nhìn anh ta.
Phương Tranh có chút khó hiểu: “Cha mẹ của cô bé, không phải đều bị giết hại trong vụ án mạng sao?”
Nhưng mà lời mới vừa nói ra, cô liền đoán được tình huống cơ bản.
Đúng như dự đoán.
Đội trưởng Tống nói: “Ừm, cha ruột và mẹ ruột của cô bé đã ly hôn từ ba năm trước, một năm sau khi ly hôn, thì mẹ cô bé lại tái hôn, người bị giết là cha dượng của cô bé.”
Phương Tranh bình tĩnh gật đầu một cái: “Hóa ra là như vậy.”
Cũng giống như cô đoán.
Đội trưởng Tống bước ra, nói: “Đi thôi, tôi lái xe chở hai người qua.”
***
Đội trưởng Tống chạy xe ra khỏi ga ra, gọi hai người Phương Tranh và Cố Uyên lên xe.
Phương Tranh chủ động ngồi vào ghế sau, Cố Uyên do dự mấy giây, đưa tay mở cửa bên cạnh ghế tài xế.
Thắt chặt dây an toàn, xe khởi động.
Đội trưởng Tống là một người không thể ngồi không được, vừa lái xe, vừa mở nhạc, bắt đầu kéo chuyện với Phương Tranh.
Đội trưởng Tống hỏi: “Trước đây tôi có nghe luật sư Lục nhắc đến luật sư Phương, luật sư Phương là người thành phố B sao? Tại sao lại nghĩ đến việc đến thành phố S chứ?”
Phương Tranh trả lời: “Không phải, tôi là người thành phố S, sau đó mới đi thành phố B.”
Đội trưởng Tống: “Ồ? Vậy luật sư Phương học đại học ở thành phố B sao?”
Phương Tranh: “Sau khi tốt nghiệp mới đi, trường đại học của tôi là Đại học S.”
“Đại học S?” Đội trưởng Tống hơi ngạc nhiên, liếc nhìn Cố Uyên qua kính chiếu hậu, “Đội trưởng Cố cũng tốt nghiệp Đại học S, không ngờ hai người lại là cựu sinh viên.”
Từ khi lên xe, Cố Uyên không hề nói tiếng nào, vẫn luôn mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể bị cảnh vật trên đường thu hút.
Phương Tranh như là rất ngạc nhiên: “Hóa ra đội trưởng Cố cũng tốt nghiệp Đại học S à? Vậy thì thật là trùng hợp.” Cô lại tiếc nuối nói, “Tiếc là trước kia không gặp mặt, nếu không có thể đã quen biết đội trưởng Cố sớm hơn một chút.”
Đội trưởng Tống cười một tiếng: “Vậy thì thật là đáng tiếc.” Ngừng một chút, anh ta lại hỏi, “Nhưng mà luật sư Phương xuất sắc như vậy, người yêu nhất định cũng rất xuất sắc đúng không?”
Không thể tránh khỏi bị hỏi về vấn đề tình cảm, Phương Tranh thẳng thắn nói: “Trước thì từng có một người, nhưng đã sớm chia tay rồi.
Mấy năm này công việc bận rộn, cũng không có thời gian để yêu đương.”
Lúc nói chuyện, cô vô thức liếc Cố Uyên một cái.
Anh vẫn là một bộ lạnh lùng thờ ơ, tựa như không để ý đến cuộc nói chuyện của hai người.
Với cặp mắt nhiều năm điều tra vụ án rèn luyện ra của đội trưởng Tống, anh ta luôn cảm thấy giữa hai người này tồn tại manh mối gì đó.
Vì vậy anh ta nói sang chuyện khác: “Luật sư Phương vừa mới nhắc đến đường Xuân Hi, nói về vụ cướp xe buýt tuần trước sao?”
Thành phố S không lớn, xảy ra vụ cướp xe buýt lớn như vậy, cũng đủ gây chấn động cả thành phố.
Ước chừng cả tuần nay, sức nóng của chuyện này vẫn chưa tan, vẫn là đề tài nóng hổi trong miệng mọi người.
“Luật sư Phương chính là một trong những con tin bị bắt vào lúc đó sao?” Đội trưởng Tống cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.
Phương Tranh gật đầu một cái: “Đúng vậy, lúc đó là đội trưởng Cố đã cứu tôi, tôi còn nghĩ phải nói cảm ơn anh ấy thật tốt.
Nhưng mà không nghĩ tới, anh ấy đã không còn nhớ tôi nữa.”
Đội trưởng Tống suy nghĩ một chút, rồi nói: “Luật sư Phương, cô đừng để ý.
Đội trưởng Cố này ấy, mặc dù tính tình có chút khó chịu, không hiểu phong tình, nhưng thật ra cậu ấy chỉ là trong nóng ngoài lạnh thôi.”
“Tôi dĩ nhiên sẽ không để ý, dù sao thì đội trưởng Cố cũng là ân nhân của tôi.” Phương Tranh khẽ mỉm cười, nói, “Hơn nữa đội trưởng Cố và bạn trai cũ của tôi trông rất giống nhau, tôi vừa nhìn thấy anh ấy liền cảm thấy vô cùng thân thiết.”
Đây thật sự là một đề tài làm người ta lúng túng.
Cũng may địa điểm đến không còn xa nữa.
Đội trưởng Tống cười ha ha hai tiếng, nhìn đường xá, rồi chuyển chủ đề: “Chúng ta sắp đến rồi, phía trước chính là nhà của Tiểu An An.”
***
An An là tên của cô bé.
Có lẽ