Cố Uyên ngẩng đầu, giọng điệu kiên định: “Là mã Morse!”
“Vâng!”
Hứa Bỉnh Văn gật đầu, nhanh nhẹn đạp phanh, dừng xe ở bên đường, đi theo Cố Uyên băng qua dòng xe chạy đi.
Các đường giao gần nơi xảy ra vụ việc đều đã chăng dây cảnh báo, cảnh sát đang giải tán những người ở gần đó.
Cố Uyên lấy giấy tờ chứng nhận ra, đẩy dây cảnh báo lên đi vào, Hứa Bỉnh Văn theo sát phía sau.
Một sĩ quan cảnh sát tiến tới chào.
“Cố đội!”
Viên cảnh sát nhìn vị đội trưởng đội đàm phán trẻ tuổi trước mặt, trong mắt có sự kính phục.
Vị chuyên gia tâm lý này chuyển từ tỉnh đội xuống, dưới áp lực, đã thành lập tổ đàm phán khủng hoảng chuyên nghiệp đầu tiên ở thành phố S, cho đến nay, tổ đàm phán khủng hoảng do anh lãnh đạo đã giải quyết được hàng chục vụ mâu thuẫn.
Cố Uyên gật đầu với anh ta một cái, rồi bước vào trong xe chỉ huy.
Anh nhận lấy chiếc tai nghe người khác đưa tới, vừa điều chỉnh âm lượng vừa hỏi.
“Tình hình hiện tại thế nào? Trên xe có bao nhiêu con tin?”
Nhân viên ghi chép trong xe trả lời: “Con tin đã bị bắt giữ gần 30 phút.”
Anh ta dừng một chút, nói về những gì đã xảy ra.
“Dựa theo camera giám sát cho thấy, lúc 5 giờ 5 phút, nghi phạm xách một thùng chất lỏng khả nghi leo lên xe buýt số 321.
Trong quá trình đang chạy, thì nghi phạm dùng dao cắt dưa hấu đe dọa tài xế, cướp chiếc xe buýt này.
5 giờ 25 phút, xe buýt chạy vào đường Xuân Hi, trong lúc đợi đèn đỏ, tài xế nhân cơ hội nghi phạm thả lỏng, rút chìa khóa rồi bỏ xe chạy trốn, cũng đã báo cảnh sát.
Theo tài xế miêu tả, thì trong tay nghi phạm có một con dao cắt dưa hấu, trên người quấn bom tự chế, mà hắn ta cũng nói thùng chất lỏng trên xe kia là xăng.
Hiện nay trên xe vẫn còn 4 con tin, trong đó có hai người là trẻ vị thành niên.”
“Nghi phạm có yêu cầu gì không?” Cố Uyên hỏi.
Nhân viên ghi chép nói: “Nghi phạm yêu cầu được gặp vợ của hắn, nếu không sẽ cho nổ bom trên người, cùng chết với con tin trên xe.
Nhưng mà, hắn từ chối liên lạc với chúng ta.”
Anh nhấn nút phát.
Đoạn ghi âm phát lại.
“Ông Mạc, xin chào! Tôi là đàm phán viên khủng hoảng của Cục Công an thành phố, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tôi tới để giúp ông.” Giọng của đàm phán viên truyền tới từ tai nghe.
Bên kia im lặng.
Đàm phán viên nói tiếp: “Ông có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? Tôi tới để giúp ông giải quyết vấn đề, nếu ông có bất kỳ yêu cầu nào, thì có thể nói với tôi, chúng tôi sẽ đáp ứng cho ông.”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, một giọng nam khàn khàn vang lên.
“Đi tìm bà Hoàng Tiểu Linh tới đây, nếu không tao cho nổ tung chiếc xe này!”
Đàm phán viên lập tức nói: “Được, được.
Nhưng mà ông Mạc, trước đó, tôi muốn xác nhận con tin trước…”
Đầu dây bên kia gắt gỏng ngắt lời: “Mau bảo bà ấy tới đây! Mấy người không được phép lại gần, nếu không tao lập tức cho nổ xe!”
Đô đô đô ——
Mạc Văn Quý cúp máy một cách thô bạo, chỉ còn lại âm thanh đô đô báo bận.
Nhân viên ghi chép nhấn nút tạm dừng.
Cố Uyên nghiêm nghị nói: “Chỉ có đoạn đối thoại này sao?”
Nhân viên ghi chép gật đầu nói: “Đúng vậy, sau lần đó, chúng ta đã gọi điện thoại cho nghi phạm nhiều lần, nhưng hắn không trả lời.”
Hứa Bỉnh Văn xoa cằm, hỏi: “Đã tra ra danh tính của nghi phạm chưa?”
Nhân viên ghi chép nói: “Đã tra ra.”
Trong thời đại dữ liệu lớn, tất cả các tội phạm làm trái pháp luật đều không thể lẩn trốn.
Thông qua nhận dạng khuôn mặt, chỉ bằng một tấm ảnh chụp màn hình camera giám sát, đã thuận lợi lấy được thông tin cá nhân của nghi phạm từ cơ sở dữ liệu.
“Nghi phạm tên là Mạc Văn Quý, nam, 42 tuổi, hiện đang thất nghiệp, trình độ trung cấp kỹ thuật.
Có tiền án trộm cắp và bạo lực gia đình, đã từng là công nhân nhà máy sản xuất pháo, hai năm trước bởi vì trộm cắp tài sản nhà máy mà bị đuổi.”
Nhân viên ghi chép thao tác thật nhanh trên bàn phím máy tính xách tay, mở một tệp tài liệu khác.
“Vợ Hoàng Tiểu Linh, 41 tuổi, từng làm thư ký trong một công ty nước ngoài trên đường Xuân Hi.
Ba tháng trước, Hoàng Tiểu Linh đã đệ đơn kiện ly hôn lên tòa án, nhưng vụ kiện còn chưa được phán quyết.
Sau khi khởi kiện ly hôn, Mạc Văn Quý đã nhiều lần đến công ty của Hoàng Tiểu Linh quấy rối, Hoàng Tiểu Linh đã nhiều lần đến đồn cảnh sát để trình báo, nhưng việc này chẳng những không ngăn được được hành vi của Mạc Văn Quý, mà còn khiến cho hắn ngày càng táo tợn hơn.
Hoàng Tiểu Linh không thể chịu được sự quấy rối, một tháng trước đã từ chức ở công ty.”
Cố Uyên lạnh lùng nghiêm nghị: “Đã liên lạc với vợ của Mạc Văn Quý chưa?”
“Không liên lạc được.” Nhân viên ghi âm lắc đầu một cái, “Người phụ trách công ty của Hoàng Tiểu Linh nói một tháng trước bà ấy đã nghỉ việc, sau đó thì không biết tung tích, số điện thoại đăng ký trong hồ sơ trước kia cũng ngưng dùng.”
Hứa Bỉnh Văn chậc chậc hai tiếng: “Tranh chấp tình cảm đơn thuần sao? Chỉ bởi vì như vậy mà cướp xe, nên đánh giá người đàn ông này là quá có can đảm, hay là nên nói hắn quá bỏ đi đây?”
Cố Uyên không nói gì.
Anh nhìn thời gian.
18: 03
Nói cách khác, hơn nửa giờ đã trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra.
Bầu trời tối dần, đèn đường hai bên đường đã bật sáng.
Bầu trời vốn còn đang quang đãng không biết đã bị mây mù bao phủ từ lúc nào, mây mù dày đặc tiếp tục chồng chất, trong nháy mắt nhấn chìm ánh mặt trời của chiều tà, như thể một trận mưa như thác đổ đang chuẩn bị ập đến.
“Không kịp tra kỹ những chuyện nhỏ này nữa, thời gian kéo dài càng lâu, thì đối với con tin trên xe sẽ vô cùng bất lợi.” Khuôn mặt của Cố Uyên như chìm trong nước, ánh sáng xanh đỏ thay nhau phản chiếu trên mặt anh, làm cho khuôn mặt của anh càng tỏ ra thâm trầm lạnh lùng, “Có vẻ trời sắp mưa rồi.
Một khi mưa to đổ xuống, thì việc giải cứu sẽ càng khó khăn hơn, chúng ta phải giải cứu con tin.”
Hứa Bỉnh Văn mắt nhìn khoảng cách giữa xe chỉ huy và xe buýt, vẻ mặt nghiêm trọng: “Bây giờ có khả năng bắn nghi phạm không?”
“Nghi phạm có thái độ cương quyết, lòng phòng bị cũng rất lớn, hắn không cho người của chúng ta đến gần, nếu không sẽ cho nổ bom trên người.” Nhân viên ghi chép nói, “Khoảng cách quá xa, trước mắt không thể nào xác nhận tình hình thực tế bên trong xe.”
Xe buýt dừng trước đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư đường, hai bên đường nhựa trồng đầy cây ngô đồng, những cái cây này đã được trồng nhiều năm, cành lá xum xuê, cành lá um tùm tươi tốt che khuất tầm nhìn.
Trời tối dần, bên trong xe buýt không có đèn, khó mà nhìn thấy rõ tình hình bên trong xe.
Nhân viên ghi âm nói tiếp: “Chúng ta đã thử dẫn dụ nghi phạm, để tạo điều kiện cho lính bắn tỉa, nhưng hắn không hề bị mắc lừa.”
“Hơn nữa bên trong xe còn có chất lỏng không rõ, nếu thật sự như nghi phạm nói, là xăng, thì một khi đốm lửa nhỏ bị bắt lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Cố Uyên không suy nghĩ quá lâu, đưa ra quyết định, giọng nói trầm thấp nhưng vững vàng có lực thông qua máy liên lạc truyền đến tai của tất cả mọi người trong tổ đàm phán khủng hoảng: “Tiếp tục gọi điện thoại cho nghi phạm, sau khi hắn trả lời, thì cố gắng ổn định cảm xúc của hắn.
Đầu tiên xác nhận tính xác thực của bom và chất lỏng khả nghi, thăm dò tình hình bên trong xe, sau đó tiến hành hành động bước tiếp theo, nhất định phải đặt sự an toàn của con tin lên vị trí hàng đầu.”
“Đã rõ!”
“Robot tháo gỡ chất nổ đã có mặt!”
“Lính bắn tỉa và xe cứu thương đều đã chuẩn bị ổn thỏa.”
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Nhưng mà ——
Bên ngoài xe, đàm phán viên gọi điện thoại cho nghi phạm cho đến khi có âm báo bận, cúp máy, gọi lại, cúp máy, rồi lại gọi lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều không nghe máy.
Nhân viên ghi âm nghe thấy máy thu âm truyền tới âm báo bận, thì ngẩng đầu nhìn về phía Cố Uyên, vẻ mặt căng thẳng, sắc mặt vô cùng nặng nề: “Cố