Cố Uyên nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Bạn gái cũ? Cô ấy chính là một nhỏ lừa đảo không tim không phổi.”
Lúc Phương Tranh đi ra cửa bệnh viện, cơn mưa bên ngoài đã tạnh.
Cơn mưa nặng hạt kéo dài cả một tiếng đồng hồ đã cuốn đi sự khô nóng của cái nắng gắt, thổi một làn gió mát mẻ tới.
Nhưng Phương Tranh đã mắc mưa, cả người đều ướt đẫm.
Quần áo ướt dính vào người, lúc cơn gió chiều thổi tới, mang theo một trận cảm giác ớn lạnh.
Cô ôm cánh tay, đi tới dưới đèn đường, lấy điện thoại ra, định gọi lại cho bạn thân Kiều Tiêu Xuyên.
—— Hơn mười cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc vừa nãy phần lớn đến từ cô ấy.
Cho đến khi nhìn thấy màn hình điện thoại tối đen, cô mới nhớ ra, điện thoại vừa nãy bởi vì hết pin, đã tự động tắt nguồn.
Phương Tranh cầm di động lạnh lẽo, rơi vào trầm tư.
Cố Uyên.
Cái tên này cứ quanh quẩn trong tâm trí, nhưng cô đã cố gắng hết sức kìm chế nó.
Phương Tranh không nghĩ tới, sẽ gặp lại anh trong tình huống này.
Bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.
Vẫn là gương mặt quen thuộc đó, nhưng lại có gì đó khác lạ.
Anh đã sớm cởi bỏ vẻ thanh xuân thuở thiếu thời, thêm mấy phần trưởng thành và lạnh lùng.
Hóa ra chỉ trong nháy mắt, đã qua nhiều năm như vậy.
***
Cố Uyên đạp ga, lái xe ra khỏi hầm để xe của bệnh viện.
Khu vực bệnh viện số 1 thành phố nằm ở khu thành phố cũ, những năm gần đây sự phát triển đô thị của thành phố S đã thay đổi với tốc độ đáng kinh ngạc, trung tâm thành phố cũng dời sang khu thành phố mới, sự huyên náo sầm uất trước đây của khu thành phố cũ dần dần lắng xuống.
Ban đêm sau cơn mưa, khu đô thị này lại càng thêm vắng vẻ, phố xá thưa thớt người qua lại, mặc dù vẫn có một vài cửa hàng lẻ tẻ mở cửa, nhưng đều vắng như chùa bà đanh.
Cố Uyên lái xe ra khỏi hầm để xe của bệnh viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phương Tranh đứng lẻ loi ở ven đường bên ngoài bệnh viện.
Màn đêm dày đặc, một ngọn đèn đường chiếu xuống đỉnh đầu cô.
Tay phải của cô bị thương, băng gạc quấn tay thành một cái túi lớn, khiến cho động tác của cô trông rất vụng về.
Màu mắt của Cố Uyên chuyển tối, khóe miệng nhếch lên, âm thầm tự giễu cợt bản thân.
Quả nhiên, cho dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, khi lần nữa gặp chuyện có liên quan đến cô, anh vẫn không thể nào thờ ơ được.
Anh xoay nhẹ tay lái, đậu xe trước mặt cô, rồi bấm còi.
Tiếng còi xe kéo suy nghĩ của Phương Tranh về.
Phương Tranh ngẩng đầu.
Cửa sổ ghế lái được hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.
Ánh mắt của Phương Tranh lóe lên: “Đội trưởng Cố?”
Kinh ngạc vừa phải.
Cố Uyên nhíu mày, sau đó giãn ra rất nhanh, lạnh giọng nói với người bên ngoài xe: “Lên xe.”
Giọng của Phương Tranh hơi nâng lên, như là ngờ vực: “Đội trưởng Cố, đây là…”
Cố Uyên nhìn thẳng, lãnh đạm nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, buổi tối trời tối đèn tối, là đồng nghiệp của em sợ em lại bị cướp trên đường lần nữa, tăng thêm lượng công việc cho bọn anh.”
Phương Tranh giống như không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của anh, vui vẻ mỉm cười.
“Em đúng lúc đang lo lắng trở về như thế nào, vậy cảm ơn đội trưởng Cố.”
Cô đi tới ghế phụ bên cạnh ghế lái, mở cửa xe, ngồi vào.
Phương Tranh đóng cửa xe bằng tay trái, bởi vì không phải tay thuận, nên hơi tốn sức một chút.
Ánh mắt của cô rơi xuống dây an toàn, nhất thời cảm thấy khó xử, một tay quả thật không có tiện mà.
Cô chỉ đành phải nhờ người bên cạnh giúp đỡ: “Đội trưởng Cố, có thể thắt dây an toàn giúp em không?”
Cố Uyên nhìn sang chỗ cô.
“Tay em bị thương.” Cô quơ quơ cánh tay quấn băng gạc, giải thích.
“Nếu biết tay mình bị thương, thì tại sao không ngồi ở phía sau?”
Trong giọng nói của Cố Uyên tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng vẫn nghiêng người giúp Phương Tranh thắt dây an toàn.
Anh nghiêng người tới, cơ thể không thể tránh khỏi áp sát Phương Tranh.
Hơi thở ấm áp đến gần, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập và tiếng hít thở đều đặn mạnh mẽ của anh.
Như cảm nhận được điều gì đó, Cố Uyên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Phương Tranh.
Khoảng cách rất gần, chỉ cần anh vừa cúi đầu, thì hai người có thể đụng nhau.
Nhưng Phương Tranh không nhúc nhích.
Không ai mở miệng nói chuyện.
Vào giờ phút này, không gian bên trong xe yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
Màu mắt của Cố Uyên lại tối đi một chút, nhưng lại làm như không có chuyện gì kéo dây an toàn, thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi thẳng người, mặt không thay đổi hỏi: “Muốn đi đâu?”
Phương Tranh lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, khôn ngoan đáp: “Hoa Viên Tinh Lan số 12 đường Thu Hòa, cảm ơn.”
Cố Uyên không nói gì, trực tiếp đạp ga.
Xe nổ máy, chìm trong màn đêm, nhanh chóng chạy vào quốc lộ, lướt êm trong dòng xe cộ.
Cố Uyên mở miệng: “Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
Phương Tranh nghiêng đầu nhìn về phía anh, như là không hiểu: “Đội trưởng Cố đang chỉ cái gì?”
Người đàn ông xuy một tiếng, nghe không ra vui hay giận.
Anh không nói gì nữa, chỉ chăm chú lái xe.
Điều hòa trong xe bật hơi thấp, gió lạnh từ nguồn gió thổi ra, Phương Tranh vô thức co người lại.
Cố Uyên thấy cô khó chịu thông qua gương chiếu hậu, thì bình tĩnh đưa tay tăng nhiệt độ điều hòa.
Trong sự im lặng, Phương Tranh chủ động mở miệng: “Đội trưởng Cố, điện thoại em hết pin, có thể mượn điện thoại của anh dùng một chút không?” Cô lại bổ sung, “Em muốn báo tin bình an cho bạn, tránh làm cho cô ấy lo lắng.”
Cố Uyên liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Điện thoại của anh để ở trong túi, tự lấy.”
Phương Tranh đưa mắt nhìn xuống, ngẩn ra, nhưng vẫn thò tay vào túi của anh, lấy điện thoại ra.
Cô nhấn vào màn hình, bàn phím chín ô nhảy ra, thông báo cần nhập mật khẩu.
Phương Tranh nhập một chuỗi số theo thói quen.
Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại — Trù????Tr????yệ ????.???????? —
Sau đó ngẩn người.
—— Đây không phải là điện thoại của cô.
Nhưng mà, điện thoại đã chuyển sang giao diện chính thành công.
Động tác của cô hơi khựng lại một chút.
Cố Uyên thấy cô dừng lại,thì cho rằng cô đang xoắn xuýt chỗ mật mã, liền nói: “Mật mã là…”
Anh nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Phương Tranh đã mở giao diện bấm số, sau đó im lặng.
Anh mím chặt môi, tiếp tục lái xe.
Phương Tranh bấm số điện thoại của Kiều Tiêu Xuyên.
Mấy giây sau, điện thoại được kết nối.
Một giọng nói