Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Thực tế chứng minh món Phương Trình Vũ nấu thật sự không ngon. Dư Lương nói liên hồi, xem ra đồ ăn không hấp dẫn gã lắm.
Chu Nhất và Phương Trình Vũ vẫn không sao chuyện trò nổi, một bữa cơm thỉnh thoảng Phương Trình Vũ sẽ đáp vài câu, Chu Nhất thì im lặng.
Cuối cùng bữa ăn kết thúc. Chu Nhất tiễn Dư Lương tới cửa. Dư Lương nhịn hết nổi: "Người anh em, bên tôi còn người khác, muốn tôi đổi người khác cho ông không?"
"Cô ấy tốt lắm!" Chu Nhất bình tĩnh nhìn Dư Lương và trả lời.
Dư Lương nghĩ hiếm có quá, chữ 'tốt' nhảy ra từ miệng Chu Nhất hiếm lắm luôn: "Được, có chuyện thì gọi điện cho tôi!" Gã cảm thấy ánh mắt của mình quá độc đáo rồi.
Trở lại phòng khách, Chu Nhất ngó ngó Phương Trình Vũ ở trong bếp rồi đi thẳng về phòng mình.
Phương Trình Vũ rửa xong bát đũa thì ngồi trên sô pha, bắt đầu viết nhật ký.
"Cứ sống như vậy, hẳn là tôi sẽ rất hài lòng. Anh ấy là một người tốt..."
Hoàng Quân liên lạc càng lúc càng thường xuyên. Trình Phương cũng luôn gặng hỏi ấn tượng của Phương Trình Vũ đối với Hoàng Quân thế nào, cô chỉ nói Hoàng Quân là một người tốt, không để ý tới quá khứ của cô, ở bên anh ta cũng rất yên bình, con người cũng rất dễ nói chuyện. Sau khi nghe xong, Trình Phương vui tận chân mày, càng khách sáo hơn với thím Hoàng.
Chu Nhất nhận ra số lần Phương Trình Vũ ra ngoài rõ ràng nhiều thêm. Một lần lúc đang ăn cơm, cô nhận được một cuộc điện thoại, 'Ừm', 'Ờ' mấy câu với đầu dây bên kia, lại muốn ra ngoài.
"Phương Trình, gần đây cô làm công việc khác à?"
Phương Trình Vũ chợt cảm thấy cực kỳ không nỡ.
"Không." Hồi lâu, cô lại mở miệng :"Anh cứ trừ tiền lương của tôi là được."
"Tại sao?"
"Tôi không làm tốt công việc."
Chu Nhất chăm chú nhìn cô gái đang tìm cớ này. Cô nói dối, mà anh vẫn hệt ngọn núi bất động và lặng im.
"Cô còn đọc sách không?"
Phương Trình Vũ gật gật đầu.
"Còn viết nhật ký không?"
Cô gật đầu nữa.
"Nếu cô bận cũng có thể không cần đến chỗ này của tôi."
Phương Trình Vũ để ý thấy anh lại đem chiếc gậy màu đen ra đặt ở chỗ cạnh bên có thể với tay là cầm được. Áy náy sâu sắc, cô nói với Chu Nhất: "Tôi đỡ anh được không?" Anh từ chối.
Không biết làm thế nào, trong lòng Phương Trình Vũ thoáng buồn phiền nhưng cô kiên quyết đè nén không để nó biểu hiện ra ngoài. Cô nghĩ có lẽ sự theo đuổi của Hoàng Quân khiến lòng cô không yên. Vì vậy, mấy ngày này cô nói với Trình Phương hy vọng Hoàng Quân có thể điềm tĩnh chút thì tốt.
Sau đó mỗi tối trước khi ngủ, Hoàng Quân gửi một tin nhắn chào hỏi, cũng không điện thoại dồn dập thế kia nữa. Cuối cùng, cô cho rằng mình và Hoàng Quân có thể êm đẹp rồi thì hết sức tập trung vào công việc ở chỗ Chu Nhất, đọc sách, viết nhật ký.
Loại thói quen đọc sách viết nhật ký lúc trước đã trở lại. Phương Trình Vũ có thể tìm được bình tĩnh và niềm vui qua trang sách, còn Chu Nhất xem nhật ký của cô, biểu hiện càng lúc càng tinh tế. Cô có cảm giác thành tựu lắm. Nếu cô đi sâu vào nghiên cứu loại cảm giác này từ đâu tới nữa, có lẽ tất cả đều khác. Nhưng cứ như một hòn đá, chuyển đến rìa núi, vẫn chỉ là một hòn đá mà thôi.
Hôm nay, lúc Phương Trình Vũ cùng Chu Nhất ăn cơm thì Hoàng Quân lại gọi điện thoại tới.
"Hoàng Quân, em đang ăn cơm." Phương Trình Vũ nhỏ giọng.
"Anh biết, anh đang ở cửa nhà em này. Anh có lời muốn nói với em. Em xuống đây trước đã, Tiểu Vũ!"
Vẻ mặt Chu Nhất lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc. Phương Trình Vũ đặt đũa xuống, nhìn lom lom vào bát cơm và bảo: "Một người bạn... của tôi tìm tôi. Trước, tôi ra ngoài một chuyến. Tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Câu cuối cùng nói lướt qua. Chu Nhất không nhìn cô, cho đến khi cửa 'cạch' một tiếng, anh mới ngẩng đầu nhìn cửa hồi lâu.
Hoàng Quân cầm một bó hoa, xách một túi quà to. Anh ta mặc âu phục và thắt cà vạt, còn vuốt kiểu tóc bảy-ba, đứng trước cửa nhà cô, cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.
"Hoàng Quân, anh tới làm gì vậy?"
Hoàng Quân không có vẻ ngại ngùng của buổi gặp gỡ ban đầu nữa, anh ta thành thục nắm lấy bàn tay Phương Trình Vũ: "Em đừng hỏi, chúng ta đi gặp bố mẹ em trước đã nhé!"
Phương Trình Vũ nghĩ ấn tượng ban đầu toàn không chính xác, khi ấy căn bản cô nhìn không ra Hoàng Quân thích mình thế này.
Trình Phương đã chuẩn bị đâu ra đấy, như thể dự cảm được Hoàng Quân sẽ tới vậy. Bà luôn miệng nói kiểu lời lịch sự: "Ngồi đi, ngồi đi, bác đi làm cơm tối." Phương Thạch Trụ không hề đoán trước được. Kết thúc công việc, về đến nhà thì nhìn thấy một anh chàng dáng vẻ trẻ tuổi ngồi cạnh con gái mình, nắm tay nói gì đó, lập tức trong lòng ông liền tỏ tường. Nhưng để giữ gìn sự oai nghiêm hình tượng bố vợ của mình, ông không lộ ra nụ cười trên mặt với anh chàng tới nhà.
"Còn một món cuối cùng nữa thôi. Nào nào, mọi người ăn trước đi! Nhất là Tiểu Hoàng ấy, cháu ăn nhiều chút nhé!" Trình Phương cứ một lát lại đi từ trong bếp tới trước bàn ăn để tiếp đãi.
Dưới sự nhiệt tình thiết đãi