Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Phương Trình Vũ nhớ ra mình đã quên trở lại. Khi gặp lại Chu Nhất, cô không dám nhìn vào mắt anh. Đối với anh, cô có loại cảm giác áy náy chôn sâu.
"Phương Trình, cô qua đây chút!" Từ trong phòng vệ sinh, Chu Nhất gọi cô.
"Vâng!" Phương Trình Vũ nhanh chóng dùng khăn lau tay, rời bếp đi tới phòng vệ sinh.
Kính trong phòng vệ sinh mờ mịt hơi nước, Phương Trình Vũ đứng im trước cửa.
"Phương Trình, cô qua đây chút!"
Phương Trình Vũ không khỏi nghĩ tới cảnh tượng thay quần áo cho anh trong bệnh viện ngày hôm đó, mặt hết trắng lại đỏ lên, vẫn không lên tiếng.
"Cô có ở bên ngoài không?"
Cuối cùng Phương Trình Vũ vẫn đẩy cửa bước vào. Chu Nhất đã cởi sạch đồ, ngồi trong bồn tắm hệt bọt nước màu trắng.
"Anh cần tôi làm gì ạ?"
"Đỡ tôi tí, tôi muốn đứng dậy."
"À."
"Cô sao thế?"
'Tần suất tim đập nhanh hơn, bởi nhìn thấy bộ dạng nude của anh đấy' Phương Trình Vũ thầm đáp.
"Có lẽ không được thích hợp lắm."
"Không thích hợp cái gì?"
"Anh đưa tay cho tôi, vịn vào vai tôi mà đứng lên."
Phương Trình Vũ xoay người, quay lưng về phía Chu Nhất.
"Không sao đâu." Cô ngồi xổm xuống, nhưng người sau lưng vẫn không nhúc nhích.
"Giúp tôi lấy khăn tắm nữa, được chứ?"
"Anh đứng vững trước đã."
Phương Trình Vũ cố gắng không nhìn vào gương, lấy xuống chiếc khăn lông màu xám từ phía bên kia. Cô nhận ra chiếc khăn này, hình như nó từng chứng kiến một bí mật của cô.
"Tôi có thể ra ngoài chưa ạ?"
"Tôi quên mang theo gậy rồi." Trong một phòng hơi nước, giọng nói của Chu Nhất cũng ẩm ướt.
Phương Trình Vũ lắng nghe tiếng sột soạt sau lưng, mặt cô đỏ như tôm nướng trên than hoa, vẫn phải cắn răng: "Vậy tôi chờ anh."
"Cô qua đây được không?"
Phương Trình Vũ rề rà lùi về phía bồn tắm. Một cánh tay mang theo mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm Hải Dương lướt qua gáy cô.
"Được rồi, cảm ơn cô!"
Hơi thở nóng ấm lấm chấm nở rộ sát vành tai Phương Trình Vũ. Cô nhìn một cái chân đang bước ra từ trong bọt nước bắn tung tóe, nhưng phần thân trên đã được áo ba lỗ bao lấy. Phương Trình Vũ hơi thất vọng.'Tôi không nên nghĩ vậy.' Nghĩ về chuyện mình đã làm với Chu Nhất, cô thầm hối hận.
Phương Trình Vũ đỡ Chu Nhất tới bên giường, mãi tới khi anh nói 'cảm ơn' thì cô mới quay người rời đi.
Chu Nhất dựa vào gối đầu nhìn bóng lưng cô và nói:
"Phương Trình, cô đỏ mặt rồi."
Cô luống cuống đóng cửa lại, chạy trốn khỏi căn phòng của anh.
Ở nhà Phương Trình Vũ.
Phương Thạch Trụ và Trình Phương rõ ràng đã đem Hoàng Quân thành người mình, hay mời anh ta tới nhà chơi. Hoàng Quân cũng là một thanh niên rất biết cách cư xử, không chỉ mang theo rượu cho Phương Thạch Trụ, còn mua mỹ phẩm ngoại không biết của thương hiệu nào cho Trình Phương, khiến hai ông bà già vô cùng vui sướng, quả là dệt hoa trên gấm.
Lúc Phương Trình Vũ về nhà thì nghe thấy Trình Phương đang cười: "Ôi chao, dì lớn tuổi như vậy đâu thể dùng những thứ này... Tiểu Vũ về rồi kìa!"
Trông thấy con gái đã về nhà, Trình Phương không khép nổi miệng.
"Hoàng Quân, anh qua đây một lát ạ!"
Hoàng Quân vội vàng đứng dậy từ sau