Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Mấy ngày tiếp theo, Chu Nhất ăn uống đúng giờ giấc. Dư Lương gọi điện thoại tới, gã bảo trong tay có rất nhiều nữ tiến sĩ và nữ thạc sĩ sẵn lòng tiếp nhận người tàn tật, muốn gặp mặt Chu đại tài tử. Chu Nhất ấn tắt cuộc gọi luôn, khóa máy, hơn nữa còn bỏ di động vào ô tủ đối diện giường ngủ.
Tác dụng phụ của việc làm này chính là Dư Lương lần nữa cười đến run rẩy tìm đến.
"Tiểu Phương ơi, đi gọi lão Chu ra đây! Nhanh lên!" Nhiều năm như vậy Dư Lương chưa từng lo lắng về vấn đề của mình, danh hiệu bay qua bụi hoa không một chiếc lá dính thân của gã, vậy mà cuối cùng thua bởi một cô gái nhỏ. Đây là chuyện thời gian, cũng hết cách. Tất nhiên đó là lời sau này, bây giờ suy nghĩ tràn ngập đầu gã là đem Chu Nhất đẩy mạnh tiêu thụ ra bên ngoài, bộ dạng sắp lên mốc đến nơi.
Phương Trình Vũ đi gõ cửa, đúng lúc Chu Nhất khẽ khàng đẩy cửa ra ngoài. Thế là Chu Nhất và Dư Lương ngồi trên sô pha thảo luận chuyện chung thân đại sự của anh. Phương Trình Vũ chăm chỉ lau sàn nhà.
"Đoán xem làm sao tôi thuyết phục được những nữ tiến sĩ xinh tươi này bằng lòng gặp gỡ Chu lang nào?"
Dư Lương mở kiểu chế độ 'Hi' tự động. Chu Nhất nhìn Phương Trình Vũ bình thản đi qua đi lại phòng khách, tự động mở kiểu chế độ lọc tiếng ồn.
"...."
Dư Lương nói đến nỗi thật sự khát khô cả cổ, gã bảo Phương Trình Vũ: "Tiểu Phương, lấy cho tôi cốc nước!"
"Không cần gấp." Chu Nhất lên tiếng. Phương Trình Vũ không biết nên làm thế nào.
Đầu Dư Lương lóe sáng: "Tiểu Phương ơi, cô qua đây. Qua đây ngồi đi!"
Phương Trình Vũ bỏ chổi lau xuống, đi tới ngồi cạnh Dư Lương.
"Ngồi giữa đi! Ngồi vào giữa ấy!"
Cô ngồi giữa hai người. Dư Lương như thể làm ảo thuật rút ra một xấp ảnh, hỏi Phương Trình Vũ: "Cô thích người nào?"
Phương Trình Vũ ngắm kỹ những bức ảnh đó, xinh đẹp có khí chất, người nào cũng rất được.
Dư Lương hỏi cô: "Cô cảm thấy người nào thích hợp với lão Chu nhất?"
Cô chọn một tấm trắng nhất.
"Tôi bảo với cô nhé, người phụ này với ánh mắt của nam giới, nếu lời thống nhất chính là ngàn năm hiếm có. Cô vẫn đừng nói ra! Cô gái tên Giang Nham này hoàn toàn là mỹ nhân cấp bậc máy bay biệt kích đấy. Tiểu Phương à, cô đi làm việc trước đã. Tôi nói với ông..."
Chu Nhất vẫn lạnh nhạt, không thể nhìn ra vui mừng hay tức giận.
Sau khi Chu Nhất đã rút lấy bức ảnh của Giang Nham, Dư Lương ngừng lải nhải. Ngay lập tức gã liền yêu cầu sắp xếp để hai người gặp mặt, Chu Nhất đồng ý.
Dư Lương cực kỳ phấn khởi rời đi. Phương Trình Vũ vẫn đang lau sàn, tốc độ đã chậm hơn.
"Phương Trình, chỗ đó cô đã lau rồi."
Phương Trình Vũ dừng tay, ngoảnh đầu nhìn Chu Nhất mỉm cười lộ ra cái răng cửa.
"Anh sẽ sớm có bạn gái thôi."
Chu Nhất không ngờ cô sẽ phát biểu như vậy.
"Tôi còn chưa quyết định."
"Cô ấy rất đẹp, có văn hóa này."
"Cô qua đây."
Phương Trình Vũ chậm chạp bước tới.
"Cô ấy dễ nhìn ở chỗ nào?" Chu Nhất chỉ chỉ vào bức ảnh.
"Cô ấy rất trắng." Phương Trình Vũ từ từ ngồi xuống.
"Cô cảm thấy tôi có dễ nhìn không?"
"Có." Không hề do dự.
"Tôi là một kẻ tàn phế."
"Anh không phải."
Chu Nhất hơi nghiêng người về phía trước: "Tại sao không phải?"
Anh đột nhiên dồn sức lên phía trước, ngã 'oạch' xuống sàn nhà, rồi quay đầu nhìn Phương Trình Vũ: "Kẻ mà ngay cả đứng cũng không nổi thì là gì chứ?"
Phương Trình Vũ có một giây rất muốn khóc, nhưng cô cảm thấy giây tiếp theo bất kể tỏ vẻ gì đều thể hiện sự chế giễu cả thôi. Cho nên mặt cô thản nhiên đỡ lấy anh.
Sau khi Chu Nhất đứng dậy, anh nói: "Ngày mai đi cùng tôi được không?" Anh nắm tay cô, rất chặt, nhưng không có kiểu ý tứ nhờ cậy, không phải kiểu sức lực lợi dụng xong thì buông ra.
"Tôi đã có bạn trai. Anh ta tên Hoàng Quân. Anh ta... tôi có ảnh của anh ta."
Cô thông minh mà lại không tinh tế đọc ra được ý nghĩa đại diện cho thứ nhiệt độ này, bắt đầu nói không lựa lời.
"Đi làm