Chương 3
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Khoảng 15 phút sau, Dư Lương tới.
Gã lờ đờ ngái ngủ, cầm một xấp đơn mở miệng lầm rầm nói mớ: "Nào, từng người một!"
"Trì Tiểu Lị, điều thứ 5 trong quy tắc."
"Điều 5... phải ...."
Trì Tiểu Lị chính là người vừa nãy kéo Phương Trình Vũ, cô ta lắp bắp mãi cuối cùng cũng đọc xong.
"Chu Nhu, điều 3." Nom Chu Nhu khỏe khoắn, nước da màu đen, toát ra vẻ khỏe mạnh thuộc về tự nhiên.
.....
Hầu hết các cô gái đều lắp ba lắp bắp, nhưng cảm ơn Trời Đất, cuối cùng đều vượt qua.
Dư Lương ngáp một cái, tiếp tục rút mẫu đơn.
"Phương Trình Vũ, điều 7."
Phương Trình Vũ như trở lại thời trung học ấy.
"Phương Trình Vũ, gọi bạn kìa! Mau tỉnh đi!" Bạn cùng bạn ra sức chọt chọt cô.
"Phương Trình Vũ, em nói thử xem, giá trị cốt lỗi của hệ thống xã hội chủ nghĩa Trung Quốc là gì?"
Cô mệt quá, đêm qua thay mẹ bọc gấp đế giày, 2 giờ mới đi ngủ, nhưng cô xốc tinh thần đứng dậy, tựa phản xạ có điều kiện, mở miệng là tuôn ào ào.
Cảnh tượng quá quen thuộc, 18 tuổi và 28 tuổi rốt cuộc thay đổi những gì ? Lúc này Phương Trình Vũ mới cảm nhận được, phần lớn tuổi trẻ của mình thật sự đã bị cái lồng giam kia ăn mất rồi. Cô nghĩ đáng tiếc quá, đáng tiếc quá. Năm đó, ngồi trong phòng học, dốc sức học hành, dốc sức làm bài tập, cũng là để bản thân khi ấy có thể nhìn thấy một lối ra tươi sáng phía trước, Cô tin chắc chỉ cần bản thân càng tiến gần đến lối ra đó, mọi thứ sẽ khác. Hiện giờ thì sao, hiện giờ là vì cái gì? Phương Trình Vũ trông thấy phía trước không có ánh sáng, không có đường đi, cô đứng giữa một bãi cỏ dại rộng lớn, cỏ dại chất đầy thế giới của cô, cô phải lao động, kiên trì vung liềm không lười biếng mới có thể lần nữa đến được thế giới của họ----Một thế giới bao la mà hầu hết con người sống ở đó. Và nơi ấy gần như không có vị trí của cô, cô chẳng khác gì một đứa trẻ khổng lồ, chỉ có tuổi tác, không có trải nghiệm, trần truồng bị thả vào trong thế giới ấy.
"Phương Trình Vũ ! Cô đần ra làm gì thế! Hỏi cô điều 7 đấy, không biết thì đi đi!" Dư Lương mỗi lúc càng tỉnh táo, song cũng càng lúc càng cáu kỉnh.
Chỉ thấy bấy giờ Phương Trình Vũ mở miệng nói: "Mười quy tắc bắt buộc của giúp việc, điều thứ nhất ..."
Các cô gái nhìn Phương Trình Vũ đọc thuộc hết cả mười điều với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, về cơ bản vậy mà lại không sai một chữ.
Dư Lương cũng sững người. Ngay khi ấy, di động của gã đổ chương, bên kia có người nói gì đó, Dư Lương chán nản gãi gãi đầu.
"Người anh em, không phải, không phải ! Ấy, anh nghe tôi nói đã..."
Điện thoại bị ngắt. Dư Lương thở dài: "Các cô nghe tôi nói đây, tạm thời xảy ra chút chuyện, kỳ đào tạo này e rằng không thể đi theo trình tự như trước kia, trực tiếp nâng lên lớp học kỹ năng. Làm ăn khó khăn, mọi người đều hiểu cho nhau tí nhé! Xin lỗi, hôm nay tới đây thôi!"
Các cô gái không biết chuyện ra làm sao.
Dư Lương đi rồi. Phương Trình Vũ về nhà, mang theo tràn ngập nghi hoặc đối với lớp kỹ năng, thở dài một tiếng hiếm hoi. Cô đứng ở cửa nhà mình, trông về phía tòa nhà cao tầng đối diện không biết dựng lên từ năm nào, thầm nghĩ: Tại sao khác biệt giữa người với người lại có thể lớn như vậy? Khi tôi vẫn chưa sẵn sàng, đã có người mua được nhà lầu, sống tháng ngày hạnh phúc như một người có lý tưởng chân chính.
Phương Trình Vũ tự hỏi lý tưởng của mình là gì? Lý tưởng à, nó đúng là một từ có niên đại lâu đời, dường như nó chỉ thuộc về phần lớn những người bao gồm cả kết quả nóng vội của thời thanh xuân của Phương Trình Vũ; nó hệt cụm khí, không bay đi, chẳng qua biến mất, không thể tìm được ở chốn nào. Lúc đó, cô nghĩ muốn làm một nhà khoa học. Bạn hỏi cô sao có thể là nhà khoa học ư, chẳng phải cô học ban xã hội à. Cô cũng không biết,
Chương 4
Chương này nguồn không có!