Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Tâm trí Giang Nham trống rỗng, xưa nay cô ta giỏi về ngôn từ, vậy mà giờ phút này lại chán ghét trả lời câu hỏi ấy. Giống như trước kia đã trả lời ngàn vạn lần, Giang Nham lựa chọn một đáp án ít được ưa thích nhưng cô ta không cảm thấy có vấn đề gì hết.
"Thích một người chính là dựa vào cảm nhận thôi, chính là hợp mắt này, hợp duyên này."
Chu Nhất không phản ứng lại, anh tiếp tục lên tiếng nhưng là nói với Betty.
"Lúc trước tôi nuôi một con chó, có người gọi nó là Tiểu Hắc. Nó rất ngoan. Thực tế thì tôi ghét nó vô cùng. Giang Nham, em thích chó không?" Giang Nham vốn dĩ có thể tự tin mà trả lời, nhưng giờ cô ta chỉ có thể đáp: "Nuôi chó phiền toái lắm."
Chu Nhất gật đầu, anh bảo: "Tôi để con chó sống cùng mình, không cho nó đồ ăn, có điều sau khi tôi ra viện nó vẫn còn sống. Tôi cảm thấy so với con người, động vật có thể kiên trì hơn, có thể tạo nên kỳ tích hơn."
Giang Nham rất đồng ý với anh, cô ta nói: "Không sai, em từng gặp một ví dụ về một phụ nữ kết hôn với chó. Lý do là cô ấy cảm thấy chó trung thành hơn đàn ông, hơn nữa nó có thể mang lại niềm vui cho cô ta. Chó thích hợp làm bạn đời hơn con người."
Tốt lắm, cô có mong muốn chuyện trò rồi. Anh hỏi tiếp: "Em cảm thấy tôi thích hợp làm bạn đời không?"
Giang Nham lộ rõ vẻ rất hứng thú với vấn đề bạn đời này, chắc lúc còn trẻ hơn đã từng nghiên cứu về tiêu chuẩn người bạn đời của mình, vậy nên cô ta dễ dàng khôi phục lại là Giang Nham lúc trước.
"Dĩ nhiên. Hai người ở cùng nhau để bổ sung cho nhau mà, anh cũng biết em là một người mạnh mẽ điển hình, em cực yêu sự nghiệp của mình, anh cũng rất yêu sự nghiệp của anh. Em thích đối ngoại, xã giao, đi đây đi đó, anh thích yên tĩnh ở nhà gõ bản thảo, thậm chí nghề nghiệp của chúng ta cũng bổ sung cho nhau. Về tính cách, em đã nói rồi chúng ta vô cùng phù hợp."
Chu Nhất lắng nghe rồi bật cười. Anh hỏi Giang Nham: "Sao em không hỏi về lịch sử tình cảm của tôi?"
Giang Nham sửng sốt, nhưng cô ta lập tức rộng lượng cười đáp: "Chẳng có gì to tát cả. Mỗi người đều có quá khứ, em cũng có. It's not a big deal!" Rất nhanh, cô ta nhận ra bản thân như thể đã làm sai gì đó, còn là gì thì cô ta cố ý không muốn hiểu, cô ta chỉ cần một trái tim mơ hồ thôi, chẳng cần phải hoàn toàn sạch sẽ.
Chu Nhất vẫn ôm chó con và hỏi: "Tôi muốn kể cho em một chút về bạn gái trước của tôi, em có phiền không?"
Có vẻ Giang Nham không ngờ anh sẽ bất chợt kéo tới chủ đề bạn gái trước này, cô ta đang nghĩ phải chăng muốn cô ta dùng chuyện bạn trai trước đây của mình để đáp lại chuyện bạn gái trước của anh, lỡ bạn gái trước của anh ưu tú hơn nhiều bạn trai trước của cô ta thì phải làm sao đây... Giang Nham lơ đãng gật đầu, cô ta cố gắng tìm kiếm xem bạn trai trước của mình có những ưu điểm nào.
Chu Nhất đã bắt đầu kể. Anh nói bạn gái trước của anh là một cô sinh viên xinh đẹp khoa Trung văn, cái tên cũng rất thi vị: Hạ Vũ. Hai người quen nhau ở trường Đại Học, cùng năm anh biết cô ấy thì mẹ anh qua đời.
Kể tới mẹ mình, thoáng chốc tim Chu Nhất đập loạn. Giang Nham nhận ra, cô ta bảo nếu anh cảm thấy đau lòng không cần kể nữa cũng được. Sắc mặt Chu Nhất lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, anh đáp đó là chuyện rất lâu rồi, nhớ lại cũng có phần khó khăn.
Giang Nham mỉm cười chăm chú lắng nghe, Chu Nhất bình thản kể: "Tôi cảm thấy cô ấy là thiên sứ ông Trời phái xuống cho mình, cô ấy lương thiện hiểu lòng người, cứ thế cùng tôi đi qua quãng thời gian tăm tối. Tôi từng viết vào nhật ký quãng thời gian đó là kỷ băng hà chôn giấu trong hồi ức của tôi. Em hiểu ý tôi, đúng không?"
Giang Nham gật đầu: "Đau khổ của mỗi người không thể tái hiện, không thể khiến cho người khác cảm động lây. Em chỉ có thể nói em có sự đồng tình với quãng thời gian kia của anh, nhưng bố mẹ em vẫn khỏe mạnh cho nên em không cảm nhận được loại nỗi đau mất đi người thân ấy. Xin lỗi, em trước giờ quen như vậy rồi."
"Không phải xin lỗi đâu. Trong vụ họa hoạn đó, tất cả ghi chép đã biến mất. Cô ấy chỉ dẫn cho tôi rất nhiều, có thể nói cô ấy chính là ngọn hải đăng, chẳng qua cuối cùng vẫn dựa vào bản thân mình bơi qua thôi. Giống thế này này!" Chu Nhất làm một tư thế bơi lội đẹp đẽ, khiến Giang Nham không khỏi bật cười, đồng thời trong lòng cô ta bắt đầu có một tia hoài nghi: cô vậy mà lại không nghĩ đi sâu vào tìm hiểu ý tứ của người đàn ông này, anh biết bơi, anh còn biết gì nữa?
Chu Nhất nhìn Giang Nham sau khi cười thì khép chặt môi, anh hỏi: "Em có tò mò về tôi không?"
Giang Nham muốn nói đương nhiên tò mò rồi, nhưng cô ta chỉ nghĩ thoáng qua. Trên thực tế, cô ta lại không hề muốn hiểu rõ suy nghĩ của anh, đối với anh đây là một nỗi hổ thẹn đi. Xuất phát từ phép lịch sự, cô ta không trả lời.
"Giang Nham, em biết tôi ghét gì nhất không?" Chu Nhất đã đem hứng thú chuyện trò của mình nén lại, anh chỉ muốn kéo Giang Nham một cái.
Giang Nham lắc lắc đầu, càng thêm áy náy. Cô ta biết nếu yêu một người, áy náy sẽ không xuất hiện trong thời kỳ đầu. Cô ta còn rõ ràng bản thân xưa nay luôn phô phang tình yêu là nền tảng của hôn nhân. Những lời này của Chu Nhất đối với Giang Nham mà nói khiến cô ta cảm thấy mình rất rỗng tuếch. Anh cố gắng đứng dậy thả Betty ra, con chó lười biếng không rời khỏi người anh.
"Trước kia, bạn gái tôi hỏi tôi rằng 'Anh thích Trời Mưa* hay Mưa mùa hè*?"
(Trời mưa và mưa mùa hè đều phát âm là 'HẠ VŨ'. Đây là một cách chơi chữ của bạn gái trước Chu Nhất, vì tên cô nàng là Hạ Vũ có nghĩa là mưa mùa hè.)
Đây là một cách chơi chữ, người trẻ tuổi yêu nhau không biết mệt mỏi, hệt lúc Giang Nham thời thanh xuân hỏi bạn trai là 'Này, anh thích em hay là yêu em?' Giang Nham đã mất đi hứng thú nghe tiếp câu chuyện, cô ta thông minh lắm, gần như một chút thì đã hiểu được rồi.
Thế là cô ta cười hỏi: "Chu Nhất, anh thích Hạ Vũ nhất phải không?" Câu trả lời có vẻ rất rõ ràng, mọi người đều sẽ cho rằng trong lòng Chu Nhất cất giấu một người---bạn gái trước của anh. Tuy nhiên, giọng điệu của chu Nhất lại bình thản như không: "Tôi thích Trời mưa."
Giang Nham hơi rối, dường như cô quên mất