Chương 53: CÔ THÍCH KẺ TÀN PHẾ NÀY Ư?
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Khương Viễn không biết tại sao mình mất kiểm soát, trong đầu của hắn toàn là dáng vẻ bình tĩnh của Phương Trình Vũ. Hắn hoảng hốt, liều mạng nói 'xin lỗi xin lỗi, Phương Trình Vũ, là tôi khốn kiếp'.
Nhưng Phương Trình Vũ không thể nghe lọt bất cứ một câu nào, bản năng cho cô biết cô không tiêu hóa nổi quá nhiều thứ, khóc một chút sẽ giúp được. Khóc rồi liền bất chấp hình tượng cứ thế khóc thật to, khóc đến sụp đổ cả Trời Đất, khóc đến đau đớn lục phủ ngũ tạng, khóc xong lại thiếp đi mơ một giấc mơ tàn nhẫn như vậy là được rồi.
"Cô thích kẻ tàn phế này à? Phương Trình Vũ, cô trả lời tôi, cô thích một người tàn phế sao?"
"Tôi không biết.
Bức tranh trở về tám năm trước.
Tám năm trước Phương Trình Vũ là một sinh viên bước trên con đường an toàn, quy củ tan học sau đó quy củ đi ăn cơm, không có nhiều bạn bè chơi cùng chỉ một mình đọc sách thỉnh thoảng học vài bài hát là ổn.
Như vô số sinh viên đại học khác, Phương Trình Vũ ngập tràn hy vọng với tương lai---Bước ra khỏi cánh cửa ấy, nơi đó là một thế giới khác.
Phương Trình Vũ thường viết nhật ký "Phương Trình Vũ, mày sẵn sàng chưa?" Sau đó cô sẽ nói với sổ nhật ký sẵn sàng rồi. Đúng vậy, mọi thứ đều rất hoàn mỹ, chỉ cần theo bản vẽ đi tiếp thì có thể đến nơi. Tốt nghiệp, tìm việc, có lẽ còn sẽ đỏ mặt tim đập rộn ràng nghĩ xem bạn trai tương lai thế nào, quan trọng nhất là trong nhà gánh nổi tiền học phí của cô không.
Phương Trình Vũ có một người bạn tốt cùng phòng tên là Trần Lị Lị. Tình bạn của cô và Trần Lị Lị dừng lại ở những đêm chép bài trước kỳ thi, chép một mạch suốt cả một năm học. Trần Lị Lị cho rằng Phương Trình Vũ đúng là một bao đất to. Quần áo quê mùa thế kia, túi xách quê mùa thế kia, bên trên còn có hình thủy thủ mặt trăng đến học sinh tiểu học cũng kinh tởm, người ngợm cũng đen đúa. Chẳng ai liếc mắt nhìn dáng vẻ của cô, ngũ quan rõ ràng cũng quê mùa như con người cô vậy. Một Phương Trình Vũ ngốc nghếch vùi trong bùn đất cũng chẳng thể nhận ra nổi.
Có điều, trong lòng Trần Lị Lị có nghìn phần cảm xúc biết ơn đối với cô. Cho nên cô ta giới thiệu Phương Trình Vũ tới công ty của cậu mình: "Phương Trình Vũ, túi của bạn xấu quá, cái túi Gucci cũ này của mình tuy là hàng secondhand nhưng đẹp hơn thủy thủ mặt trăng của bạn đấy. Bạn cầm lấy đi."
Phương Trình Vũ đang nằm trên giường đọc sách liền nhảy luôn xuống giường, rất cảm kích nói: "Cảm ơn Lị Lị." Sau đó nhận ngay lấy cái túi Gucci, bỏ đồ của mình vào.
Kể từ đó, ngay cả bài vở của mình Trần Lị Lị cũng không cần ghi, Phương Trình Vũ tự giác chép hai bản.
Có lẽ, một số người không thể gọi là 'bạn' được, họ chủ yếu là 'bè' mà thôi. Khi đó Phương Trình Vũ không hiểu cái gì là 'bạn', cái gì là 'bè'---Bạn có thể đi cùng mình cả cuộc đời, bè thì đồng hành trước khi rã đám, đương nhiên hiện giờ cô cũng vẫn không hiểu.
Phương Trình Vũ biết ơn cuộc sống này, cô coi Trần Lị Lị là bạn, hưởng thụ loại cảm giác vui sướng của ong mật bay quanh bươm bướm. Vô hình chung, Phương Trình Vũ mất đi rất nhiều thời gian ở chung với bạn bè. Rất nhiều người xung quanh cô sôi nổi bắt kịp phong trào tìm việc. Cô chỉ là một bọt sóng bé nhỏ, cũng mau chóng bị cuốn vào.
Cậu của Trần Lị Lị là một ông chủ lớn có rất nhiều tiền, mọi người đều bảo Trần Lị Lị hào phóng rộng rãi, duy nhất không thích loại dáng vẻ lên đại học rồi vẫn còn nghiêm túc khắc khổ của Phương Trình Vũ. Xuất phát từ sự ích kỷ và lòng dạ xấu xa, cô ta giới thiệu Phương Trình Vũ đến công ty cậu mình làm kế toán.
Trần Lị Lị chỉ muốn khiến Phương Trình Vũ bận rộn không ngơi, khiến thành tích học tập của Phương Trình Vũ tụt xuống, như vậy khi đối diện với con người quê mùa này có thể tận tình vênh mặt hất hàm sai bảo.
Các cô gái đều muốn làm công chúa, còn các cô gái làm công chúa lại muốn trở thành nữ vương. Theo quan điểm của Trần Lị Lị, Phương Trình Vũ sinh ra vốn là một nô tỳ.
Lúc vừa mới tới công ty của cậu Trần Lị Lị, Phương Trình Vũ chẳng biết cái gì. Trần Lị Lị bảo cô chỉ cần làm sổ sách, làm một kế toán là được. Sau một tháng, Phương Trình Vũ đem sổ sách làm rất đẹp đẽ nhận được tháng lương đầu tiên của mình. Như nhận được sự khích lệ, cô càng chăm chỉ đối chiếu kiểm tra các khoản. Cậu của Trần Lị Lị rất nhanh đã cử một kế toán khác đến làm việc cùng Phương Trình Vũ. Cô nghĩ thế này cũng tốt, gần đây cũng không có thời gian học bài, cô bèn giao một phần sổ sách chưa làm xong cho kế toán mới, còn mình thì hoàn thành một phần.
Học kỳ mới của sinh viên năm hai, Phương Trình Vũ kiếm được một khoản không nhỏ. Trong lòng có thứ cảm giác tự hào tôi cũng trưởng thành rồi. Cô càng biết ơn Trần Lị Lị, song cô cảm thấy chẳng gì có thể báo đáp nổi, bản thân chỉ biết đọc sách, chép bài, cho nên Trần Lị Lị mau chóng xa lánh cô.
Trong một giờ học rất bình thường, Phương Trình Vũ đang kiên nhẫn ghi chép, đột nhiên có hai cảnh sát không nói một lời rõ ràng đã dẫn cô đi. Cô nhớ kỹ loại ánh mắt mọi người nhìn mình chẳng khác gì nhìn một con quái vật, cô đem hết thảy biểu hiện xấu hổ để nói với bản thân nhất định phải kiên cường đối diện.
Đồng chí cảnh sát cầm sổ sách công ty của cậu Trần Lị Lị ở trước mặt lên hỏi sổ sách có phải là hai sinh viên đại học các cô làm không? Sinh viên đại học kia toàn thân run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn sang Phương Trình Vũ. Từ dưới gầm bàn, Phương Trình Vũ nắm lấy bàn tay cậu ta, cô thành thật nói nửa phần trước là do cô làm, nửa sau là cậu ta làm.
Sau khi cảnh sát rời đi, Phương Trình Vũ cảm thấy thả lỏng một hồi, cô nói với cậu sinh viên đại học kia không có chuyện gì đâu, chỉ là điều tra thôi. Họ nghĩ rằng có thể nhanh chóng về nhà, nhưng sau ngày hôm ấy, họ chưa hề ra khỏi cục cảnh sát một bước chân.
Phương Trình Vũ biết mình sắp bị kết án, cô mất ngủ cả đêm. Cô không hiểu về luật pháp và hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Khi ấy, cô chỉ muốn gọi điện thoại về nhà, chỉ muốn về nhà. Cô nghĩ đi nghĩ lại, sàng lọc từng đợt từng đợt cuối cùng khâu nào có vấn đề? Hết thảy đều rất bình thường, hoàn hảo đến nỗi biến thành một khối cầu