Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
'Em có thích anh không', Chu Nhất sẽ không hỏi ra miệng câu hỏi này,
Anh nói với Phương Trình Vũ: "Em ôm cún con qua đây, đó là quà của em!"
Giọng điệu dỗ dành trẻ con mà cũng có thể nói được nghiêm chỉnh thế này, anh thầm cảm thấy buồn cười cho chính thân. Nhìn Phương Trình Vũ, Chu Nhất nghĩ trong lòng "Có lẽ mình là người đàn ông tồi tệ nhất trên thế giới mất thôi." Phương Trình Vũ mang cặp mắt quả hạch, dáng vẻ như sắp cười đến nơi, nhưng người cô lại cứng ngắc đem bàn tay mình đặt lên tay Chu Nhất, giây phút đụng chạm ấy gần như vét sạch tất cả dũng khí của cô.
"Em đồng ý với anh không?" Giọng điệu của Chu Nhất cũng vẫn đều đều, hệt câu hỏi cực kỳ bình thường của một giáo viên, tiếp đó lại giống như giáo viên mang theo một niềm tự hào tuyên bố một học sinh được một trăm điểm, anh lên tiếng:
"Anh muốn làm bạn trai của em." Bàn tay hơi lành lạnh của anh nhẹ nhàng lật lại, úp lên mu bàn tay của Phương Trình Vũ, không có tuyên bố mang tính chiếm giữ, chỉ là hơi áp lấy, phủ lên trên làn da khô nẻ của cô.
Phương Trình Vũ có thể cảm nhận được niềm vui của Chu Nhất, những rung động nhỏ bé theo bả vai của cô lan ra toàn thân. Cả người cô không kiểm soát nổi cơn run rẩy, cái khóa cảm xúc đã mất tác dụng. Nước mắt lại chảy ra, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Chu Nhất, pháo hoa toàn thế giới đều nở bung trong đôi mắt anh.
Chu Nhất thoáng sửng sốt, anh chật vật nhoài người xuống dựa sát bên tai Phương Trình Vũ mang theo giọng điệu khó hiểu duy nhất một lần, hỏi cô: "Lạnh không em?"
Sau đấy, Phương Trình Vũ nở nụ cười, đầu tiên cô không thể tin nổi ôm lấy miệng mình khiến người ta tưởng sắp khóc to một trận, nhưng chợt buông tay đứng dậy luống cuống đi mấy vòng, cuối cùng cô ghé sát mặt mình với mắt của Chu Nhất, mang theo khát vọng lấp lánh hỏi anh:
"Em đen đúa thế này, sao anh lại thích em?"
Không đợi Chu Nhất trả lời, cô ngồi cạnh anh, dùng giọng nói thô khàn bắt chước một tiếng 'Anh đáng ghét'. Hai người cùng lúc ôm bụng cười bất giác nằm xuống, đầu gối đầu, có thể cảm nhận được nhịp đập của nhau, thình thịch thình thịch, một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ nước xuất hiện ảo giác.
"Chu Nhất, trong ngực anh có một viên đá nhỏ." Cô vội vàng dán tai mình vào lồng ngực anh, hai người đồng thời nín thở. "Em nghe thấy gì, Phương Trình Vũ?" Rung động trong giọng nói của anh không thể giấu nổi bình tĩnh. Ai biết được Phương Trình Vũ bỗng rời khỏi lồng ngực của Chu Nhất, mái tóc quét qua má anh mang theo mùi hương của hành.
Nhưng anh nhấn xuống lưng cô một cái, để mặt cô lần nữa dán vào lồng ngực của mình, động tác nhẹ nhàng tựa vỗ về một em bé đi vào giấc ngủ cứ như vậy không lên tiếng.
Phương Trình Vũ rầu rĩ hỏi anh: "Trong lòng chúng ta đều có một hồ nước. Trước đây em luôn cho rằng em là một hòn đá to."
Phải không, em là một hòn đảo, anh mới là hòn đá.
Chu Nhất bật cười, vẫn ngửi mùi hương kia, mang theo chút tiếc nuối anh khẽ mấp máy môi. "Em là tảng đá lớn."
Phương Trình Vũ nằm bò lên ngực anh cười khúc khích, cô còn vò loạn cái chăn ở bên cạnh.
Trái tim rất mãn nguyện, cho tôi cả thế giới cũng chẳng cần. Chu Nhất cảm nhận nhịp đập rộn ràng của tim mình, từ từ khép mi, khóe miệng anh nhếch lên một độ cong mà Phương Trình Vũ không thể nhìn thấy.
Hiển nhiên Phương Trình Vũ là một vạn câu hỏi tại sao, tâm trí hơi tốt lên liền hỏi: "Tại sao em chưa từng thấy anh trong nhà tù?"
Bởi vì anh là cái bóng của em. Chu Nhất thầm đáp.
Những ngày tháng trong tù.
Trong trại giam, Phương Trình Vũ rất mệt mỏi. Sau khi cô thật sự nhận ra chẳng ai có thể trở thành bạn của mình thì không cố gắng uổng công nữa. Nhà tù cũng gần như mỗi ngôi trường cô đã từng theo học trong quá khứ, cô đã quen thui thủi một mình cho đến khi biến thành một cái bóng. Không có sách bầu bạn, Phương Trình Vũ chỉ có thể viết nhật ký. Nhưng nhiệm vụ sản xuất chiếm phần lớn thời gian của cô, nên chỉ tận dụng ít thời gian trống trước và sau khi ăn cơm dùng để viết nhật ký ở nhà ăn.
"274, cô còn có văn hóa quá nhỉ." Số 333 nuốt mấy cọng lá rau, liếc 274 đang cúi đầu.
Bên cạnh, 197 hơi lớn tuổi rất xinh đẹp chen miệng vào: "Nghe bảo 274 là sinh viên đại học."
"Sinh viên đại học cũng ngồi tù, đọc sách bằng không rồi! Đưa chị xem xem viết thư tình gì đây?" 333 khinh khỉnh nói.
Một tay giơ ra muốn cướp ngay lấy quyển nhật ký, Phương Trình Vũ tự động chuyển sang một cái bàn khác. Cuộc sống trong tù quá nhàm chán, 333 và 197 cũng chỉ là có tâm tư trêu đùa cô nên lại đi theo, lần này nhật ký của Phương Trình Vũ thật sự bị cướp mất. Cô chẳng khác gì con cừu nhỏ không thể tức giận, đành trơ mắt nhìn những người phụ nữ vây quanh quyển nhật ký của mình. Phương Trình nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.
"Ô, tôi biết chữ, tôi đọc trước một đoạn đây. Nhà tù này chẳng khác gì một cái lồng chim, lồng thú, tước đi cơ hội của bạn, mong muốn của bạn, cướp đi..."
"Để tôi, trang khác này." Một phạm nhân khác qua đường xem trò vui chộp lấy quyển sổ lại hăng hái đọc lên: "Số mệnh luôn ưu ái những dũng sĩ. Tôi muốn trở thành một dũng sĩ, trước khi bước vào xã hội..."
Câu này khiến Chu Nhất đang đứng ở cửa nhà ăn kinh ngạc. Thoáng chốc Phương Trình Vũ đã khơi gợi sự quan tâm cực lớn của anh.
Đôi mắt Phương Trình Vũ sượng sùng chớp chớp vài cái rồi mau chóng đỏ hoe, nhưng cô không khóc, chỉ dùng giọng nói như vịt kêu của mình lên tiếng uổng công nói những lời chẳng thấm vào đâu thế này: 'Các người đừng xem nhật ký của tôi, tôi giúp các người giành đồ ăn, tôi tức rồi đấy!'
Chu Nhất buồn cười nhìn cô đứng một bên đang cuống cuồng giậm chân cuối cùng òa khóc. Anh nghĩ. 'Đúng là một đứa trẻ', rồi âm thầm ngạc nhiên trước sự quan tâm của mình dành cho nữ phạm nhân này.
Dần dà, Chu Nhát nghĩ viết một bộ ghi chép chân thực về nhà tù cũng không tệ, anh ôm một loại tâm trạng thương hại đối với hình tượng nữ phạm nhân trong tù, những bông hoa thơm ấy không biết đi sai ở bước nào, đều phải bị khóa trong cái lồng cách biệt với thế giới.
Thỉnh thoảng Chu Nhất bắt gặp Phương Trình Vũ lấy ghế ngồi dưới tấm bảng tin màu đen, tư thế cô cầm phấn hệt một học sinh đang cầm bút. Anh rất tán thưởng những chữ viết tay của cô, và cũng rất tò mò với nội dung những dòng chữ trên tấm bảng ấy. Snh hỏi một phạm nhân: "Chữ trên bảng là..."
"Ồ, chỉ là 274 cả ngày không biết viết lung tung cái gì. Buồng trưởng chúng tôi bảo 274 là người có văn hóa nhất ở chỗ chúng tôi. Dẹp, đọc chẳng hiểu còn gọi là có văn hóa.... toàn cô ta viết..."
"Cảm ơn cô." Chu Nhất ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Phương Trình Vũ, một nữ phạm nhân thế này vậy mà lại là một thiên tài văn chương.
Anh thường thấy cô sau khi bị người khác bắt nạt sẽ nhẫn nhịn mười phút mới nổi cơn điên, song người khóc sau cùng chắc chắn là cô. Anh nhìn cô bận rộn đạp máy may trong miệng lẩm nhẩm hệt một bà đồng nhỏ đáng yêu.
Chu Nhất không thể khống chế nổi bản thân muốn cất lời chào hỏi Phương Trình Vũ đang ngồi trước TV cười ngốc nghếch với bản tin. Nhưng cô cứ cười, cứ cười rồi lại ôm bả vai mình khe khẽ khóc, làm cho anh chùn bước.
Mình lấy thân phận gì đối diện với cô ấy? Chu Nhất, lẽ nào mày muốn đem đau khổ của Phương Trình Vũ làm tư liệu sống để mày tò mò sao? Anh lắc đầu, lại nhấn cửa trập, mang theo bóng hình của cô ra khỏi nhà giam.
Tám năm trước, có một độ Chu Nhất cho rằng bản thân bị ma nhập, anh thế mà lại cầm bảng vẽ đi tới nhà giam mỗi ngày. Đôi khi nhà tù cũng đóng cửa, Chu Nhất đứng ở cổng, tắm nắng dầm mưa mãi đến khi phát sốt. Hạ Vũ đến thăm anh và phát hiện những bức tranh anh vẽ.
Chiếc bàn trong căn phòng nhỏ đã được dịch chuyển đến cửa sổ, Hạ Vũ biết nơi đó là nhà ăn của trại giam. Trên bàn bàn rải rác các loại tranh vẽ, toàn là bóng hình một cô gái yếu đuối. Mùi vị trong lòng Hạ Vũ không dễ chịu, mặc kệ Chu Nhất vẫn đang sốt cao, cô ta hỏi anh: "Anh có người khác rồi phải không?" Chu Nhất mơ mơ màng màng không trả lời. Hạ Vũ lại ôm lấy vai anh và khóc: "Anh không thể không cần em."
Sau hôm