Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Nơi đây rất quen thuộc, chẳng khác gì chạm vào cái rốn của bản thân là tìm thấy bụng của mình, ở đó lưu lại một ấn ký xấu xí. Phương Trình Vũ chóng mặt một hồi, cô dặn đi dặn lại bản thân cho dù đối diện với khủng long cũng phải cõng Chu Nhất chạy trốn. Nhưng cô yếu ớt hẳn đi hệt một chùm sáng tới đây thì sắp tắt.
Dư Lương dừng xe trước của nhà tù. Phương Trình Vũ thẫn thờ nắm tay Chu Nhất, cô lại biến thành một cây gậy chống có trách nhiệm. Chu Nhất kéo cây gậy chống này bước vào ký túc xá của mình.
"Phương Trình Vũ!" Đèn hành lang lập lòe ngay cả lúc ban ngày. Chu Nhất duy trì tốc độ dưới chân không thay đổi: "Phương Trình Vũ, em không phải là cô gái nữa rồi, đúng không?"
Âm thanh nhẹ nhàng bay vào trong tai Phương Trình Vũ, cô đờ đẫn gật đầu, chợt bật cười, lộ ra cả hàm răng.
"Chu Nhất, làm sao giờ? Cho dù không phải cô gái nhỏ thì thế nào? Em muốn về nhà."
Cô vùng thoát ra khỏi tay của anh, chạy ngay về phía cầu thang đi xuống, nhưng Chu Nhất dùng giọng nói vừa đủ hai người có thể nghe thấy, anh trả lời: "Phương Trình, em đừng chạy trốn nữa được chứ? Anh thích em, anh nguyện ý cho em nhìn thấy tất cả quá khứ của anh."
Cô không chạy ra khỏi tầng lầu ký túc xá ấy mà ngơ ngẩn ngồi trên bậc cầu thang đầy bụi bặm, cả người không còn sức lực nhìn chằm chằm ánh đèn nhấp nháy trước mắt. Cô thể không cần đối diện không? 'Em sợ, tại sao anh phải ép em đối diện?' Cho nên Phương Trình Vũ nên nhanh chạy trốn thôi, cô rất giỏi chạy trốn, nhưng bây giờ cô đã chạy mệt rồi.
Chu Nhất đứng im tại chỗ không lên hay xuống cầu thang nữa. Anh khép mắt, trong tay là tập giấy vẽ toàn là hình của Phương Trình Vũ. Khép mi là anh có thể có được một Phương Trình Vũ sinh động lưu lại trong tầm mắt của mình.
Mở mắt ra, Phương Trình Vũ của anh chạy thẳng tới trước mặt.
"Em mệt rồi, Chu Nhất!" Cô dùng giọng điệu phát biểu trong lễ hạ cờ nói rằng cô mệt rồi. Chu Nhất đứng ở đó có nghe thấy. Anh nâng cây gậy chống trong tay lên gõ vài cái vào tay vịn cầu thang, nơi ấy phát ra tiếng vang cộp cộp cộp. Phương Trình Vũ cúi đầu nhận ra một trận tiếng cười không thuộc về Phương Trình Vũ. Chu Nhất nghe thấy, lại giơ gậy chống trên tay gõ vào tay vịn mấy lần nữa.
Phương Trình Vũ bất lực đứng dậy, cô phủi phủi mông quần mình, thổi thổi lòng bàn tay, sau đó quay người hướng về phía cầu thang đi lên hát một bài không thành giai điệu. Phương Trình Vũ, mày thật sự sẵn sàng chưa?
"Em sẵn sàng rồi, Chu Nhất. Chúng ta cùng nói lời tạm biệt thôi."
Chu Nhất đứng đấy với hai chân đã tê rần, anh nhịn chua xót trong đôi mắt, lại giơ gậy chống lên gõ vào tay vịn, 'Tôi sắp bắt đầu nói đây'. Anh đem xấp giấy trên tay ném xuống khe hở của tay vịn cầu thang, chúng từ từ bay xuống.
Chu Nhất nghe thấy tiếng Phương Trình Vũ vặn eo và nghe thấy tiếng cô lần nữa ngồi lại.
"Phương Trình Vũ, trước kia anh là một nhà báo. Em là đối tượng của bài phỏng vấn đầu tiên trong cuộc đời anh. Sau khi em bị bắt, anh luôn đúng giờ tới nhà tù nhìn em. Khi ấy hai chân anh vẫn lành lặn, có bạn gái, có sự nghiệp."
Phương Trình Vũ nhặt một tờ giấy màu xám lên, lúc trước cô rất ngây thơ cho rằng vẽ vời đều là món quà tốt nhất cho người yêu thương nhất. Nhưng cô quá đen, không thích hợp để vẽ lên tranh. Cho nên Chu Nhất cũng chỉ có thể vẽ được cái bóng của cô. 274 gầy đét, 274 bẩn thỉu vậy đấy.
"Anh thu thập tất cả về em, mãi đến khi nhận ra em không có bạn bè thì anh bắt đầu đồng cảm với em. Anh cũng đồng cảm chính mình, vậy mà phải dựa vào bóng hình của một nữ phạm nhân để sống. Anh có chứng mất ngủ nghiêm trọng, thường hay nằm trên giường ký túc xá nghe thấy có người đang đọc thơ, đang lớn tiếng trò chuyện. Anh luôn nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác, cho đến lúc anh tới thăm chỗ em ở lần nữa. Phương Trình Vũ, em có đang nghe không?"
Phương Trình Vũ nhìn khoảng không gật đầu, tâm trí có tận lực tìm kiếm một người đàn ông, nhưng lọt vào toàn là tù nhân, 189, 103, 583,...274. Cô ho khan vài tiếng, hít vào một đống bụi, đôi mắt khóc sưng chớp chớp, chỗ đó vừa đau vừa ngứa.
"Anh dùng đặc quyền của nhà báo nhân lúc em không có ở đó để đến cái lồng của em. Em thích gọi nó là cái lồng đúng không? Anh phát hiện trong cái lồng của em toàn là sách, thậm chí còn có cả sách Đại số Trung học. Anh cảm thấy tò mò về em, nhưng dấu vết em để lại ít quá. Bạn gái Hạ Vũ của anh, cô ấy đề nghị muốn cùng anh ra nước ngoài chơi, không may xảy ra tai nạn xe hơi. Anh căm ghét thời khắc trước khi chết ấy, tâm trí anh vậy mà hiển hiện bóng hình của em. Trong anh chỉ có day dứt, sau khi cứu cô ấy ra, anh vứt bỏ chiếc xe cứu thương duy nhất. Anh muốn trừng phạt chính mình."
"Nhưng anh nghĩ Trời cao đã trừng phạt anh rồi. Mẹ anh rời bỏ anh mà đi, bạn gái anh rời bỏ anh mà đi, tất cả mọi người rời bỏ anh mà đi! Anh hận em, nếu không phải em xuất hiện, hết thảy điều này đều sẽ không xảy ra. Phương Trình Vũ, em nghe thấy không, anh hận em."
Phương Trình Vũ nhìn bóng lưng trên những tờ giấy kia bị một mảng bóng tối nuốt mất, cô nắm chặt tay mà khóc không ra tiếng. Anh hận em.
"Vì vậy, anh dùng hết các cách, thậm chí để trừng phạt em, anh đi xin cha mình sử dụng mọi mối quan hệ bác bỏ tất cả đơn kháng cáo của em. Anh hận cha anh, ông ta là một bạo chúa nối giáo cho giặc. Anh là một con quỷ, anh chỉ xứng đáng sống trong bóng tối thôi..." Chu Nhất bình tĩnh nói ra lời độc ác nhất trên thế gian. Phương Trình Vũ không chịu nổi nữa, cô òa khóc chạy ra khỏi cầu thang.
Nghe thấy tiếng bước chân cô chạy, Chu Nhất mệt mỏi ngồi phịch xuống cầu thang. Anh không thể giữ em lại, Phương Trình Vũ. Anh chỉ đáng sống cuộc đời cô độc mà thôi, em chạy càng xa càng tốt.
Phương Trình Vũ chạy thoát ra khỏi cái lồng, còn Chu Nhất bị nhốt vào bên trong, anh luôn ở trong cái lồng đó.
"Sao thế? Đại Bính!" Ngồi trong xe. Dư Lương dụi mắt nghi ngờ mình sinh ra ảo giác. Hạng Đạt Bình khóc to, cô ấy lắp bắp nói: "Chị Phương... chị ấy tội nghiệp quá!...."
Khi sợi sức lực cuối cùng của Phương Trình Vũ bị rút sạch, cô lạc đường đứng giữa đám đông. Trên mặt còn vết nước mắt chưa khô hẳn. Cô thật sự đã trở thành một kẻ ngốc. Cô ngốc Phương Trình Vũ ôm chân tướng nặng trịch đi về nhà. Trình Phương và Phương Thạch Trụ bị chặn bên ngoài chân tướng lo lắng khôn nguôi. Phương Trình Vũ trùm cái chăn hoa kín đầu giả bộ lừa mình dối người: Đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Từ cô gái trở thành phụ nữ, đau đớn hơn so với tưởng tượng. Phương Trình Vũ trở thành mẹ của Phương Trình Vũ, cô đem bản thân mình sinh ra lại lần nữa. Thế gian trơ trụi khiến cô cảm thấy lạnh giá quá!
*****
"Phương Trình Vũ, quản lý bảo cậu tới chỗ ông ấy một lát."
"Tinh Lệ, hôm nay tớ có hẹn. Buổi chiều cậu trực thay giúp tớ được không, được không mà?"
Phương Trình Vũ làm nũng, lôi kéo cánh tay Triệu Tinh Lệ. Cô đã thích ứng kiểu giọng điệu này, chẳng có gì không thể thích ứng được. Triệu Tinh Lệ lườm một cái, cô nàng vừa oán thán vừa tò mò: "Hôm nay lại là người nào thế? Sẽ không phải là đầu hói nữa chứ, hầu hết đàn ông bây giờ đều hỏng thận đấy, cậu coi mắt chú ý tí..."
Phương Trình Vũ gật đầu lia lịa, dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Bộ dạng này lấy được cảm tình rất nhiều người, cô là một Phương Trình Vũ có nhân duyên tốt đấy nhé!
Đã ba tháng trôi qua, hiện tại cô không khác gì bệnh nhân mất trí nhớ. Trình Phương và Phương Thạch Trụ bề ngoài vui vẻ, có điều họ thầm hiểu mà không nói ra, nằm xuống giường lại rất lo âu. Tính tình Tiểu Vũ thay đổi lớn quá khiến lòng họ trống rỗng, sắp xếp đối tượng nhưng Phương Trình Vũ đều không vừa ý. Hôm ấy, anh chàng tác giả tàn phế kia rốt cuộc đã nói gì? Hai ông bà hy vọng con gái có thể nhanh chóng trở lại là Phương Trình Vũ ngốc nghếch trước đây.
Phương Trình Vũ tới phòng làm việc của quản lý, cô gặp được Giang Nham. Giờ Giang Nham yêu chó như mạng sống, đến đâu cũng phải dẫn theo Betty. Cô ta đem tất cả tình yêu dạt dào của người mẹ dành trọn cho cún con, khiến ai cũng lo lắng nghĩ lỡ con cún mà biến mất sẽ không sụp đổ đấy chứ.
Phương Trình Vũ cúi đầu, thuận theo ánh mắt trông thấy Giang Nham, cô kêu lên: "Giang tiểu thư!"
Bettty của Giang Nham gâu gâu mấy tiếng, ông quản lý đau đầu sai Phương Trình Vũ mang con chó đi, bảo rằng mình và Giang Nham có vài việc cần nói, mà bản thân lại dị ứng với lông chó. Giang Nham cũng mỉm cười cất lời: "Tiểu Phương, người khác chị đều không yên tâm, em từng thay Chu Nhất chăm sóc chó nên có kinh nghiệm." Phương Trình Vũ ngoan ngoãn nhận lấy Betty đáp: "Giang tiểu thư, chị yên tâm ạ!", song trong tay cô lại toàn là mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ trước mắt này có liên quan với người kia, nghĩ tới mà dây thần kinh cô cũng nhức nhối. Con chó vốn muốn tặng cho cô hiện tại sao rồi? Dù rằng nhớ con cún thế đấy, nhưng cô lại cảm thấy kinh tởm. Một ác quỷ vậy mà lại nuôi một cún con hệt thiên sứ bé nhỏ. Phương Trình Vũ ôm Betty ngồi ngẩn người trên chiếc ghế ở cửa thư viện.
Một cặp đôi gần đấy đang chuyện trò. Phương Trình Vũ sực tỉnh.
"Phương Trình Vũ! Đúng là em rồi!" Hoàng Quân dắt một nữ sinh đại học đi tới.
Cô hơi mất tự nhiên đứng dậy.
"Hoàng Quân, anh trở lại rồi à?" Phương Trình Vũ nở một nụ cười tiêu chuẩn với Hoàng Quân, anh ta xấu hổ gật đầu. Cô gái bên cạnh anh ta lịch sự lên tiếng: "Em chào chi!" Kiểu tình huống này, Phương Trình Vũ quên cả quan hệ của mình và Hoàng Quân, cô phóng khoáng cất lời chào hỏi với cô gái ấy. Hoàng Quân ngại ngùng giới thiệu: "Đây là bạn gái của anh, sinh viên đại học XXX."
Phương Trình Vũ 'À' một tiếng: "Chúc hai người hạnh phúc ạ!" Có lẽ trên thế gian này, có những người nhất định hạnh phúc, cũng có những người nhất