Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Thoạt đầu Phương Trình Vũ chỉ đi lang thang không mục đích. Thế giới quá rộng lớn, cho dù biết anh đang ở trong thành phố này cũng chẳng thể nào cảm nhận được anh. Phương Tây nép mình thật chặt trong vòng tay của Phương Trình Vũ. Cô gỡ cái mũ nhỏ xuống rồi chụp lên cho Phương Tây. Giữa mùi hương hoa như có như không trong không khí của buổi sớm mùa xuân, Phương Trình Vũ lẩm bẩm một mình: "Em mang quà tặng trả cho anh đây, anh có thể xuất hiện không?"
Thật là kỳ lạ, Phương Trình Vũ lẻ loi một mình vậy mà cũng không cảm thấy sợ hãi. Đi qua một tiệm bán đồ ăn sáng, cô tiêu hai tệ mua một cái bánh bao nhân thịt và một túi sữa đậu nành, đi thẳng lên xe bus. Hành khách đều nhìn cô gái và con cún ăn mặc lạ lùng này. Phương Trình Vũ coi những ánh mắt chiếu lên người mình thành một loại chú ý, cô đáp lại bằng nụ cười kiêu hãnh.
Thành phố này luôn thức giấc muộn, mặt trời không chút yêu ghét nhìn những con người bận rộn, bao gồm cả chiếc xe bus này. Phương Trình Vũ tự nhiên đi tới biệt thự Chu Nhất đã từng ở, cô nhẹ nhàng đến gần cửa biệt thự, chủ động nhấn chuông. Màn hình hiển thị sáng lên, cô nghe thấy trong nhà truyền tới giọng nói quen thuộc của Dư Lương:
"Đại Bính ơi!" Sau đó là tiếng hét của Hạng Đạt Bình: "Hôm nay phải tới sân bay đấy! Lên đường sớm chút!"
Thoạt tiên, Phương Trình Vũ bối rối hắng giọng mang theo một tia vui mừng, nói: "Ông chủ, tôi là Phương Trình Vũ ạ."
Dư Lương vẫn như xưa đội cái đầu ổ gà xuống mở cửa, vẫn là một cái ôm chào buổi sáng nhiệt tình. Hạng Đạt Bình ào ào chạy tới cửa hôn hai phát lên má phải má trái của Phương Trình Vũ. Phương Trình Vũ giật cả mình. Phương Tây từ trên tay cô nhảy tót vào trong nhà.
Đến biệt thự rồi, ngồi trên chiếc sô pha từng vô cùng quen thuộc, bày trí vẫn không thay đổi, chẳng có gì khiến Phương Trình Vũ không yên tâm. Cảm xúc ngập tràn xây nên bức tường thành khiến con người ta yên tâm cư trú nhất trên thế giới. Dưới sự tiếp đãi thịnh tình của Hạng Đạt Bình và Dư Lương, Phương Trình Vũ bị mắc chứng mất đi ngôn ngữ.
Hạng Đạt Bình chạy lên tầng một lát rồi kéo xuống một cái vali to bự màu hồng, còn Dư Lương vò đầu ngáp, câu được câu không chuyện trò với Phương Trình Vũ.
"Tiểu Phương, cảm thấy thế nào? Đã có đối tượng mới chưa?"
Phương Trình Vũ lắc đầu lộ ra một nụ cười rất thẹn thùng. Cô lịch sự hỏi thăm tình hình hiện tại của Dư Lương, gã thờ ơ bày tỏ mình và Hạng Đạt Bình sắp đi Pháp định cư. Phương Trình Vũ nói chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc. Dư Lương cười hề hề rồi bảo mình chuẩn bị gieo một hạt giống vào trong bụng Đại Bính, nghĩ sắp làm bố là hạnh phúc lắm.
Phương Trình Vũ giả bộ cực kỳ bình tĩnh rời khỏi chủ đề này. Dư Lương cũng cũng thay đổi đề tài câu chuyện, gã nói Chu Nhất cũng sẽ sang Pháp định cư, họ sẽ mua một trang viên và sống cùng nhau. Phương Trình Vũ hơi mất mát 'Ừm' một tiếng, cô nhắc tới mục đích mình đến đây: "Ông chủ, tôi muốn trả lại món quà của Chu Nhất cho anh ấy."
Phương Trình Vũ đứng dậy tóm lấy Phương Tây đưa tới trước mặt Dư Lương, gã xua xua tay lộ rõ vẻ khó chịu.
"Lão Chu ở trên tầng ấy, cô tự đi lên đưa cho cậu ta đi!" Tim Phương Trình Vũ lỡ mất hai nhịp, cô mím môi gật đầu ôm Phương Tây 'bịch bịch bịch' đi lên tầng. Sau lưng, Dư Lương, Hạng Đạt Bình vui mừng không ngớt: "Dư Lương, giấc mơ của anh linh thật đấy!" Dư Lương hếch cằm tiếp tục ngáp một cái nữa rồi đáp: "Anh cũng thuận miệng nói vậy thôi, lão Chu này kín tiếng quá, không giúp không được.
Phương Trình Vũ mang bít tất nhón chân lên cầu thang. Vừa nghĩ tới Chu Nhất đang ở trong phòng, cô liền bịt miệng Phương Tây, còn mình thì nín thở làm công tác sẵn sàng trước cánh cửa của căn phòng.
Đột nhiên cửa mở ra, Phương Trình Vũ ngửi thấy mùi vị trên người Chu Nhất, bước đầu tiên đã xông thẳng vào tầm mắt của cô, tiếp đó là tiếng gậy chống nện lên sàn gỗ 'cộc, cộc'. Chu Nhất cúi đầu xách vali chuẩn bị đi ra. Phương Trình Vũ trông thấy dưới cổ áo khoác gió là cần cổ bạch ngọc của Chu Nhất đang ở ngay trước, cô cố ý buông miệng Phương Tây ra, quả nhiên nó liền phối hợp sủa gâu gâu. Phương Trình Vũ vẫn căng thẳng, nhưng lúc này đây có chuyện còn quan trọng hơn cả sự căng thẳng.
Cô cố gắng khiến lời mình nghe ra không phải vô lý kiếm chuyện: "Chu Nhất, tại sao anh phải gạt em." Giọng nói vẫn không thoải mái, còn Chu Nhất vừa nghe thấy tiếng chó sủa thì ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra hai giây trống rỗng rồi khôi phục vẻ nguội lạnh ngay lập tức. Sắc mặt bình thản, anh dựa người lên cửa, dùng gậy chống chỉ vào trong phòng: "Vào rồi hãy nói được không?" Phương Trình Vũ gật đầu đáp 'Được', bây giờ trong lòng cô hối hận phần mở đầu của mình, chẳng có vẻ tự nhiên gặp mặt bạn cũ, trái lại là giọng điệu thầm oán giận.
Trước mắt Chu Nhất, từ đầu chí cuối Phương Trình Vũ theo đuổi sự tự nhiên, nhưng lần nào cô cũng sẽ bất giác biến thành một người khác, không giống như Phương Trình Vũ.
Chu Nhất bỏ mặc cái vali ở cửa, anh đứng bên khung cửa không hề che đậy nhìn thẳng Phương Trình Vũ vào phòng ngồi xuống giường. Cô hiểu một điều, người nói chuyện trước luôn có thể chiếm chút thượng phong. Đợi sau khi điều chỉnh tốt tư thế của bản thân, cô cướp lời Chu Nhất, lên tiếng trước: "Em đã mua sách của anh, nhân vật chính trong đó có phải là em không?" Cô nhìn anh chằm chằm, mắt trái mắt phải, một to một nhỏ, hai tay vô thức chống lên eo với một giọng điệu có lý chẳng sợ gì hết, khiến Chu Nhất chau mày rồi lại giãn ra. Anh không trả lời ngay mà trước tiên đi tới gần bên Phương Trình Vũ, khẽ cười một hồi. Sau đó anh tiếp tục đứng trước mặt cô thu nụ cười ấy lại, đáp rằng 'Phải'.
Chu Nhất nhìn trên đầu Phương Trình Vũ có một mảng dấu vết bị mũ đè ép, cả cái đầu xem ra tròn vo.
Phương Trình Vũ thấp giọng 'Ồ' một tiếng, cô vẫn duy trì tư thế ban đầu, lại hỏi: "Trong sách viết không giống như anh nói. Chu Nhất, tại sao anh phải gạt em?" Dứt lời, cô ngẩng đầu mang theo kỳ vọng. Anh và cô, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là cô không vững tâm cúi đầu xuống trước. Cô cảm thấy mình không đủ kiên trì, tại sao luôn sợ hãi đấu mắt với anh chứ?
Từ trên đỉnh đầu của Phương Trình Vũ, tiếng Chu Nhất truyền xuống: "Vậy em cảm thấy vì sao?" Ngữ khí thoải mái như thường. Phương Trình Vũ ảo não 'haizz' một tiếng, cô tóm búi tóc nhỏ