Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, như gợn sóng nhẹ nhàng khuếch tán.
Mở cửa, nhìn thấy Sở Ngọc, Hoàn Viễn hơi ngạc nhiên. Nhưng hắn chỉ sửng sốt trong khoảnh khắc, rồi đứng tránh sang một bên: “Công chúa, mời vào!”
Hai người bước vào phòng. Thoáng nhìn thấy tay Sở Ngọc hơi xanh xao run rẩy, nghĩ nàng bị lạnh trên đường, Hoàn Viễn liền lấy lò sưởi bằng đồng đặt trên án kỷ đưa nàng ủ tay cho ấm.
Sở Ngọc cảm kích gật đầu, cầm lấy không khách sáo. Nàng hơi co người, đặt tay trên bàn, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì.
Sở Ngọc bỗng nhiên tới chơi, Hoàn Viễn thấy hơi thấp thỏm. Ban đầu hắn không biết về kế hoạch đào đường hầm, nhưng với trí thông minh, thấy Lưu Tang và A Man ở chỗ Sở Ngọc liên tục mấy ngày, kết hợp với cảnh tượng đào ao khắp nơi trong phủ, đại khái có thể đoán ra chủ ý của nàng.
Bởi cố ý đi xem, lại biết Sở Ngọc khác hẳn trước kia, nên hắn mới không tin vào lời đồn đại trong phủ giống mọi người.
Đối với chuyện đào đường hầm, Hoàn Viễn không hào hứng lắm. Hắn vốn là một trí thức thuần túy, trình độ kiếm thuật chỉ ngang với Lưu Tang, không thể đảm nhiệm công việc chân tay đơn thuần này. Tuy nhiên, Hoàn Viễn làm như vô tình gọi Lưu Tang tới, nói cho cậu bé biết về địa hình, phương hướng của nội phủ, mục đích là để nhắc bọn họ đừng đào sai hướng và vị trí.
Hoàn Viễn biết chuyện cũng nằm trong sự lường trước của Sở Ngọc, người biết rõ ta, ta biết rõ người. Đây là sự tương thông, phối hợp ăn ý của hai người từ nhiều ngày rồi, Sở Ngọc không chủ động đề cập thì Hoàn Viễn cũng không chủ động hỏi. Nếu không có việc gì, hắn chỉ ở trong phòng đọc sách, cho tới buổi tối hôm nay…
Tuy bây giờ so với trước đây bị công chúa giam lỏng không khác bao nhiêu, nhưng tầm nhìn, kiến thức của Hoàn Viễn về thế giới xung quanh đã rất khác biệt, có tiến bộ rõ ràng. Vừa nhìn thấy Sở Ngọc, hắn đã mẫn tuệ phát hiện, hình như nàng đang phiền não điều gì đó, khiến hắn có một dự cảm không ổn.
Có chuyện gì sao?
Hoàn Viễn lẳng lặng đánh giá Sở Ngọc. Chỉ là nàng quá cẩn thận chu đáo! Không phải địa đạo bị phát hiện, không phải gặp nguy hiểm nào, mà là hơi lo lắng, không bỏ được một số thứ.
Nhận ra mình trầm mặc quá lâu, Sở Ngọc buông tay khỏi chiếc lò ủ, đối diện thẳng với Hoàn Viễn. Người thanh niên nghiêm trang lịch lãm, dung nhan tuấn mỹ này, mặc dù ban đầu là nàng cứu hắn, ban cho hắn tự do, nhưng sau đó, nàng hầu như toàn dựa vào hắn. Nếu không có Hoàn Viễn, chắc bây giờ tình cảnh nàng còn thê thảm hơn rất nhiều.
Không hiểu từ lúc nào, Hoàn Viễn đã trở thành người mà nàng vô cùng tin tưởng. Ban đầu, nàng nhìn hắn chỉ thấy ý chí quật cường, nhưng bây giờ, hắn còn là bờ vai cho nàng dựa vào những khi khó khăn vướng mắc.
Liễu Sắc quá tham tiền, Lưu Tang còn nhỏ tuổi, A Man thì đầu óc đơn giản. Chỉ có Hoàn Viễn, thông minh ý chí, trầm tĩnh cẩn thận, hơn nữa lại không hiểm ác.
Có lẽ Hoàn Viễn không sánh kịp Dung Chỉ, nhưng nàng chẳng muốn hắn cạnh tranh với Dung Chỉ làm gì. Chỉ cần hắn có thể thay nàng bảo vệ những người khác trong phủ công chúa là được!
“Hoàn Viễn”, Sở Ngọc chậm rãi kể chuyện A Man đào đường hầm “Chuyện này chắc là ngươi biết chứ?”
Hoàn Viễn mím môi, ánh sáng mờ ảo chiếu lên viền môi hắn, tạo thành một đường cong gợi cảm: “Có phải công chúa đã quyết chí ra đi?” Hắn không như Dung Chỉ, vẽ ra ba kế sách thượng trung hạ lớn lao, mà trực tiếp hỏi quyết định của nàng. Về một mặt nào đó, Dung Chỉ quen lãnh đạo, còn Hoàn Viễn có khuynh hướng phối hợp.
Nhận ra mình cứ vô thức so sánh hai người, Sở Ngọc vội vàng chặn đứng ý nghĩ. Nàng đang ngồi trước mặt Hoàn Viễn, vậy mà lại nghĩ đến Dung Chỉ, thật sự là không tôn trọng Hoàn Viễn.
“Đúng, ý ta đã quyết!” Hắng giọng, Sở Ngọc nghiêm túc trả lời. Nàng không lưu luyến địa vị và của cải trong phủ công chúa, huống hồ lại biết cái chết đang chờ phía trước. Nếu nói không thể buông tay điều gì, thì chính là Hoàn Viễn và mọi người.
Nàng nhất định sẽ ra đi. Nhưng trước khi đi, nàng phải thu xếp đường lui ổn thỏa ọi người, giúp họ rời phủ, bình yên ra khỏi Kiến Khang, trốn tránh sự truy đuổi của Lưu Tử Nghiệp và Hà Tập, rồi đi nơi nào, sinh kế sau này ra sao…
Sở Ngọc vốn cho là, những vấn đề này sẽ từ từ suy tính, dù sao vẫn còn hai tháng.
Chưa đào xong đường thoát ra ngoài, nàng bỗng có quyết định bất ngờ, và hơi hối hận vì trước kia chưa kịp suy tính.
Dù hối hận, Sở Ngọc vẫn không thể dừng lại. Nàng thật sự không thể đợi được nữa! Nếu có phải lưu lại đây một thời gian, thì trước hết nàng vẫn phải nắm chắc chiếc vòng trong tay đã!
Hoàn Viễn khẽ nhếch khóe miệng, và hơi cúi đầu: “Tại hạ có biện pháp, nhưng trước hết xin công chúa tha tội!”
Hắn chưa nói gì đã xin tha tội, Sở Ngọc biết nhất định có bí ẩn đằng sau. Dù
hắn phạm tội gì, nàng cũng chẳng muốn truy cứu, chỉ tùy ý phất tay: “Ngươi nói đi!”
Hoàn Viễn hơi hạ mắt, thấp giọng nói: “Ta giấu công chúa một chuyện. Trước đây, lúc sai người thu xếp nhà cửa đất đai ở các nơi, ta đã ngầm phái thêm mấy người, bố trí một chỗ ở khác!”
Tuy có thể nói là được Sở Ngọc cực kỳ khoan dung và tín nhiệm, nhưng Hoàn Viễn không thể đem tất cả tiền đồ đặt trong tay nàng được, thật sự không thể! Vì vậy khi đã nắm thực quyền, Hoàn Viễn cẩn thận thu xếp việc này, đề phòng nếu có ngày Sở Ngọc trở mặt, hắn vẫn còn đường lui.
Hắn đã bố trí nơi ở cùng với vật dụng và gia nhân, lặng lẽ êm xuôi. Chuyện bí mật giấu Sở Ngọc, vì vậy Việt Tiệp Phi cũng không biết được. Lần trước, Lưu Tử Nghiệp phá hết “hang” của “thỏ khôn”, nhưng cũng không bới ra được chỗ này.
Hoàn Viễn nói xong, giữa hai người lại lâm vào trầm mặc đáng sợ.
Rất lâu sau, Sở Ngọc mới ôm lò sưởi vào ngực, ngón tay lạnh run vuốt ve, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại nói cho ta biết?” Chuyện này trước đây giấu nàng, nếu Hoàn Viễn không nói ra, sau này nàng cũng không phát hiện được. Nếu Hoàn Viễn muốn thoát thân, hắn có thể rời đi một mình càng an toàn, không cần nói với nàng làm gì.
Hoàn Viễn mờ mịt lắc đầu. Hắn vẫn hạ mắt, làn mi hơi khép, không nhìn Sở Ngọc, cũng không thử tưởng tượng vẻ mặt của nàng.
Đây là lá bài cuối cùng của hắn. Bây giờ đưa ra, tương đương với hiến tế sinh mạng. Nếu Sở Ngọc muốn xử trí, hắn hoàn toàn không thể phản kháng, không thể ngăn cản được.
“Vì sao ư?” Hoàn Viễn lẩm bẩm “Phải chăng vì ta muốn tin nàng?”
Hắn thu xếp đường lui cho chính mình, là vì không hoàn toàn tin tưởng Sở Ngọc. Nhưng vừa rồi thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc buồn rầu, nhìn cặp mắt nàng lo lắng, đột nhiên hắn có cảm giác không đành lòng vô cùng mãnh liệt. Ma xui quỷ khiến, hắn tiết lộ ra tất cả chuyện mình thu xếp vất vả bấy lâu nay. Nói xong, thế nhưng hắn lại không hề hối hận.
Sở Ngọc đặt lò sưởi trên tay xuống.
Nhìn động tác của nàng, Hoàn Viễn không khỏi ngước mắt lên. Nhưng Sở Ngọc lại quay mặt sang bên, giọng nói nàng yếu ớt, run rẩy: “Cảm ơn ngươi, đã tình nguyện tin tưởng ta!”
Đối với Sở Ngọc mà nói, đường lui của Hoàn Viễn cơ bản không có gì đáng trách. Trong đầu nàng không có khái niệm về hoàn toàn phục tùng, thẳng thắn thành khẩn. Nhưng sự thành thật vào lúc này của hắn, lại khiến nàng sững sờ.
Không chỉ vì hắn đã giúp nàng giải trừ mối lo lớn nhất, mà nàng hiểu sự thành thật của Hoàn Viễn có nghĩa là gì. Lúc này, hắn trần trụi trước mặt nàng, nàng có thể làm hắn thương tổn tùy thích, mà hắn lại không thể phản kháng hay ngăn cản.
Không giống Lưu Tang nhỏ tuổi, không giống A Man ngây thơ đơn giản, không giống Liễu Sắc sống hèn mọn dựa vào kẻ khác, sự kiêu hãnh của Hoàn Viễn, Sở Ngọc hiểu rất rõ. Nàng cũng biết, khát vọng tự do của hắn nung nấu như thế nào. Hắn đã từng bị nhục nhã, từng bị tổn thương, tất cả rèn giũa cho hắn tính nghiêm mật cẩn trọng, không dễ tin người, càng không dễ tự tước bỏ hết phòng bị như vậy.
Nhưng hiện tại, hắn đã lui đến bước đường này.
Trên thế gian này, ở con người này, niềm tin tuyệt đối dành cho nàng đáng trân trọng biết bao nhiêu!
Sở Ngọc trước giờ không cho rằng, người khác trả giá vì mình là lẽ đương nhiên. Người khác đối đãi chân thành với nàng, nàng cảm nhận được và ghi nhớ trong lòng. Tâm ý của Hoàn Viễn sâu sắc đến mức không tưởng tượng được, khiến bất giác Sở Ngọc cảm thấy sống mũi cay cay, chua xót và đau đớn.
Bất công cho hắn, thiệt thòi cho hắn quá!
Đã có đường lui của Hoàn Viễn ủng hộ, Sở Ngọc yên tâm hơn nhiều. Dù nàng lập tức biến mất, những người khác có thể phó thác cho Hoàn Viễn.
Chỉ có điều, nàng sẽ thiếu nợ nhiều hơn, và vĩnh viễn không trả được.
Ngày mai, sẽ nghênh đón…Hồng Môn Yến.