Lúc Sở Ngọc mới đến thời đại này, đã chứng kiến cuộc sống sinh hoạt vô cùng xa hoa của Sơn Âm công chúa. Nàng vốn không quen như vậy, cho nên giản lược hết đi. Trừ những dịp đặc biệt, còn lại tất cả đồ ăn cho đến trang phục đều hạn chế số lượng và đơn giản hóa.
Trước đây những lúc nàng tiến cung, trừ khi Lưu Tử Nghiệp vừa mới bãi triều, thì đều thấy hắn mặc thường phục. Nhưng tối nay, khi vào rừng trúc ở Hoa Lâm viên, Sở Ngọc lại thấy hắn mặc y phục trang trọng khác thường.
Ít khi thấy Lưu Tử Nghiệp ăn mặc thế này, bây giờ cũng không phải lúc bãi triều, Sở Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhưng bây giờ, nàng và hắn không giống với trước đây, có thể tùy ý nói chuyện, nên dù ngạc nhiên nàng cũng không dám mở miệng hỏi.
Trời giá rét, Lưu Tử Nghiệp ở trong nội điện giữa rừng trúc, ngồi trên nệm gấm cao chừng ba tấc. Hắn mặc áo khoác lông rất dày màu đen sẫm, càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt, khóe mắt hơi đỏ lên, hình như không ngủ ngon.
Nhìn thấy Sở Ngọc, Lưu Tử Nghiệp khoát tay, cho cung nhân hầu hạ lui ra. Giữa đại điện trong rừng trúc, chỉ còn hai chị em có liên quan duy nhất về mặt huyết thống. Sở Ngọc nhìn Lưu Tử Nghiệp, không biết nên nói gì, nhưng cũng không muốn tiến lên hành lễ, nên cứ đứng im tại chỗ.
Vẻ mặt Lưu Tử Nghiệp hơi kỳ lạ, trong mắt dường như có điều muốn nói, nhưng làn môi khẽ động đậy lại thôi.
Tuy ăn mặc trang trọng, nhưng dáng ngồi của tiểu hoàng đế lại chẳng có chút nào uy nghi. Hắn hơi cúi người, tì khuỷu tay lên án kỷ trước mặt, bàn tay nắm mở động đậy liên hồi như đang bối rối.
Thỉnh thoảng, hắn lại liếc nhìn Sở Ngọc.
Lưu Tử Nghiệp đã thích im lặng như vậy, Sở Ngọc cũng vui lòng đứng hầu. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, Sở Ngọc đứng im trầm mặc, nhưng tâm tư thì bay khỏi hoàng cung, thầm hi vọng Hoàn Viễn và mọi người có thể rời đi càng sớm càng tốt. Nàng ở trong cung, có thể phân tán một phần sự chú ý của Hà Tập, giúp mọi người chạy trốn dễ dàng hơn.
Nghĩ ngợi lung tung, Sở Ngọc dần cảm thấy khí lạnh thẩm thấu qua quần áo, thấm vào tận da thịt khớp xương, nàng khẽ rụt vai. Lúc đi vội vàng, nàng không mặc nhiều quần áo. Trên xe ngựa tuy có lò sưởi nhưng đoạn đường vào hậu cung đã làm nhiệt khí tản bớt, lại đứng ở nội điện rộng lớn trống trải này đã lâu, toàn thân bắt đầu lạnh buốt.
Lưu Tử Nghiệp lại ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy động tác nho nhỏ này của Sở Ngọc. Hắn cuống quýt đứng dậy, quên hết mọi thứ, nhảy qua bàn bước đến trước mặt nàng. Hắn vội vàng cởi áo ngoài, khoác lên vai nàng rồi cất giọng trách móc: “Sao a tỷ lại ăn mặc phong phanh thế này? Lỡ cảm lạnh thì sao?”
Hắn cằn nhằn một hồi, mới chợt nhớ ra bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh, động tác tay đột nhiên dừng lại, vẫn nắm chặt chiếc áo, không rõ là để Sở Ngọc khoác hay là lấy lại.
Có điều, bây giờ lấy lại thì cũng không thể xóa đi hành động vừa rồi.
Chép miệng, Lưu Tử Nghiệp chỉnh trang, cài cổ áo cho Sở Ngọc.
Hiển nhiên là Lưu Tử Nghiệp không quen mặc áo cho người khác bao giờ. Hắn sợ cổ áo không cài kín, gió lạnh có thể lùa vào nên siết thật mạnh khiến Sở Ngọc suýt không thở nổi. Nhận ra nàng không thoải mái, hắn vội kéo ra, nhưng thấy chưa kín, lại siết chặt…
Cứ thế lặp lại mấy lần khiến Sở Ngọc suýt trợn mắt tắc thở. Nếu không nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của hắn, nàng còn tưởng hắn muốn dùng biện pháp này để thắt cổ nàng. Một hồi sau, Sở Ngọc thở dài, chụp lấy tay hắn: “Thôi được rồi!”
Lưu Tử Nghiệp phẫn nộ buông tay, đang muốn gọi người vào, nhưng Sở Ngọc khoát tay ra hiệu để nàng tự làm. Áo khoác lấy từ trên người Lưu Tử Nghiệp, mang theo hơi nhiệt từ cơ thể hắn. Bởi vậy khi Sở Ngọc mặc lên người, nàng cũng cảm thấy ấm áp hẳn.
Sở Ngọc nhìn Lưu Tử Nghiệp. Sắc mặt tiểu hoàng đế tái nhợt tiều tụy, mắt đỏ lên. Bắt gặp ánh mắt của nàng, dường như hắn không biết phải làm sao, bèn quay mặt đi. Trong lòng thở dài, Sở Ngọc thấp giọng: “Tử Nghiệp, đa tạ!” Nàng không gọi hắn là bệ hạ như mọi khi, mà trực tiếp
gọi tên hắn.
Lưu Tử Nghiệp hé môi, ánh mắt chớp chớp như là sắp khóc. Hắn nắm lấy tay Sở Ngọc, thấy bàn tay lạnh buốt bèn vuốt ve xoa xoa một hồi, rồi mới cúi đầu nói: “A tỷ, tỷ đừng giận ta nữa, được không?”
Nghe hắn ấp úng cầu hòa, Sở Ngọc lại thở dài: “Ta nào dám giận người?” Mọi danh lợi và quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn, thật nực cười, nàng có tư cách gì để giận hắn?
Mắt Lưu Tử Nghiệp lại càng đỏ lên, hắn nói nhanh, âm điệu thấp khẽ: “Lừa người! Rõ ràng là tỷ giận ta!” Đợi một lát không thấy Sở Ngọc dịu dàng an ủi, trong lòng hắn càng tủi thân tấm tức: hắn là hoàng đế mà, sao a tỷ không chịu nói vài lời ngon ngọt để dỗ dành hắn?
Rõ ràng là a tỷ sai. Vì sao nàng muốn rời bỏ hắn, muốn trốn hắn đến một nơi thật xa?
Sở Ngọc vừa bực vừa buồn cười, thật không biết nên nói với hắn điều gì cho phải. Một lát sau, nàng chậm rãi rút tay khỏi tay hắn, do dự một lát rồi đặt lên vai Lưu Tử Nghiệp: “Những chuyện trước kia, coi như chưa từng xảy ra, đừng nhắc lại nữa!”
Dù sao nàng cũng sắp rời đi, bây giờ cứ thuận theo ý hắn vậy! Nàng cũng không thể báo thù cho những người đã chết, lúc này gây sự với hắn chẳng để làm gì.
Nghĩ như vậy, Sở Ngọc mỉm cười: “Hôm nay bệ hạ tìm ta làm gì vậy?”
Lưu Tử Nghiệp thấy Sở Ngọc rốt cuộc đã có ý dàn hòa, khuôn mặt tái nhợt thoắt hồng hào vì vui sướng. Hắn cười vui vẻ, một lúc sau mới cất tiếng: “Ta chỉ muốn nhìn thấy a tỷ thôi, chứ không có việc gì. Hay là vậy đi, a tỷ ở lại đây luôn? Mấy ngày qua trong cung có ma quỷ, ta quyết định lập đàn cúng bái, trừ tà ở trúc đường này!” Hắn ăn mặc trang trọng là vì lý do đó.
“Cố đế đến trúc đường ở Hoa Lâm viên làm lễ trừ tà đuổi ma quỷ”
Lòng Sở Ngọc đột nhiên chấn động, trong đầu hiện ra đoạn sử sách có liên quan đến sự tồn vong của mình.
Thấy Lưu Tử Nghiệp định gọi người vào, Sở Ngọc giơ tay ngăn cản, cất tiếng hỏi: “Bệ hạ, Tông Việt tướng quân đâu?” Mặc dù nàng cực kỳ không thích tên tướng quân tàn bạo độc ác này, nhưng hắn là một trong số ít thuộc hạ trung thành với Lưu Tử Nghiệp.
Lưu Tử Nghiệp đáp: “À, gần đây có kẻ mưu phản, ta đã sai Tông tướng quân và vài vị tướng khác ra ngoài thành duyệt binh, vài ngày nữa trẫm sẽ thân chinh ngự giá!” Khẩu khí hắn rất nhẹ nhàng đơn giản, hoàn toàn không coi bọn mưu phản ra gì.
“Đợi đến đêm khuya, khi Tông Việt, Đàm Kim và mấy vị tướng tâm phúc ra khỏi hoàng cung”.
Sở Ngọc mở to mắt, lại nghĩ đến một chuyện bèn hỏi: “Vậy còn Lâm Sâm thì sao?” Vị sư huynh của Việt Tiệp Phi và Thiên Như Kính, luôn túc trực bên cạnh hoàng đế, hắn có ở đây không?
Lưu Tử Nghiệp không chút để ý: “Hôm nay hắn xin phép nghỉ, một canh giờ trước đã rời khỏi hoàng cung. A tỷ tìm hắn có chuyện gì không?”
Sở Ngọc lắc đầu, nhìn Lưu Tử Nghiệp gọi người vào, sửa soạn các khâu để tiến hành cúng bái.
Toàn thân nàng cứng ngắc, không thể động đậy.
“Điền Phu, Đạo Nhi, Thọ Tịch Chi và đồng đảng phế đế ở hậu đường, đêm hai mươi chín tháng mười một”
Hôm nay là hai mươi bảy tháng mười một.
Nàng nhớ rõ, đoạn sử đó ghi là ngày hai mươi chín tháng mười một.
Sao lại chính là hôm nay?