Lúc Dung Chỉ đến chỗ Sở Ngọc, Hoa Thác cũng đi về phía Mặc Hương. Hắn nhìn Mặc Hương tiều tụy đầy thương tích, cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Hắn đã đánh ngất rồi cầm tù Mặc Hương ở Sở viên, mục đích không hề muốn làm thương tổn, mà chỉ để ngăn cản người này thôi. Nhưng hắn không thể nào đoán được, Mặc Hương có ngoại hình mềm mại nhu hòa nhưng nội tâm lại kiên cường bất khuất như vậy, đã tìm mọi cách trốn ra, chấp nhận chịu mọi lao khổ, và bây giờ giải cứu mọi người rất kịp thời.
Tuy Hoa Thác không cho rằng mình đã làm sai, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mặc Hương vẫn không khỏi chột dạ: “Mặc Hương, ngày đó ta có điều bất đắc dĩ, mong ngươi đừng để bụng!”
Mặc Hương lạnh băng đáp: “Sao Hoa công tử lại nói vậy? Chẳng qua tiểu nhân chỉ là một nô bộc thấp hèn, nào dám để bụng về công tử? Công tử tha không giết, đã là cực kỳ khoan hồng rồi!” Tuy hắn lấy ý chí kiên cường để chống đỡ qua những ngày gian khổ, nhưng không phải là không oán giận trong lòng. Vì vậy, khi thấy Hoa Thác tỏ ý xin lỗi, liền không khỏi cất lời mỉa mai.
Nghe giọng điệu châm chọc, Hoa Thác vốn “da mặt mỏng”, cảm thấy tức giận. Phía bên kia, Sở Ngọc cũng vừa lúc nói “muốn kiếm chỗ nói chuyện”, nhưng bỗng truyền đến giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Hãy nhường ta nói chuyện trước được không?”
Giọng nói vọng đến, mọi người mới phát hiện, trên nền tuyết trắng xóa xuất hiện một người y phục đen. Trông hắn nổi bật, cực kỳ dễ thấy, nhưng không hiểu vì sao không ai phát hiện ra hắn đến từ lúc nào. Dung Chỉ và Hoa Thác đang mải nói chuyện không chú ý thì thôi, nhưng còn Vũ Văn Hùng và đội hắc kỵ cũng không hề hay biết, quả thật dọa người ta sợ hãi!
Vũ Văn Hùng nhìn vẻ mặt kẻ kia cực kỳ âm u ngạo mạn, vội chắn phía trước Dung Chỉ. Mà một trăm tên hắc kỵ cũng vội triển khai đội hình, đề phòng kẻ đó xuất thủ bất ngờ với Dung Chỉ.
Dung Chỉ mỉm cười xua tay, ra hiệu Vũ Văn Hùng không cần quá lo lắng, rồi hướng về phía người kia cất tiếng: “Hạc Tuyệt huynh, đã lâu không gặp!”
Hạc Tuyệt thản nhiên đáp: “Không dám!”
Dung Chỉ cười tiếp lời: “Không phải Hạc Tuyệt huynh muốn tìm một chỗ nói chuyện sao? Mời đi theo ta!” Nói rồi hắn vừa cất bước, vừa hất hàm ra hiệu cho Hoa Thác: “Ngươi cũng tới đây!”
Hoa Thác nghe Dung Chỉ nói có vài câu, sắc mặt đại biến. Trước đây hắn đồng hành đi ngao du nhiều nơi cùng Hạc Tuyệt, biết khá rõ tính tình của kẻ này. Qua cách nói chuyện, hình như giữa Hạc Tuyệt và Dung Chỉ có kết giao. Nhưng trừ lần trước Dung Chỉ đi cứu công chúa, bọn họ có bao giờ qua lại đâu?
Tuy lúc này thái độ của Hạc Tuyệt vẫn lạnh lùng u ám như mọi khi, nhưng Hoa Thác có thể cảm nhận được, hắn không có sát ý với Dung Chỉ. Rốt cuộc việc này là thế nào?
Nhìn Dung Chỉ, Hoa Thác cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Chần chừ trong khoảnh khắc, hắn quyết định bước theo hai người kia. Vũ Văn Hùng định đi theo hỗ trợ, nhưng bị ánh mắt của Dung Chỉ ngăn lại.
Ba người đến một chỗ cách Sở Ngọc không xa. Theo chiều gió, cuộc chuyện trò của bọn họ vẫn lọt vào tai nàng.
Ba người đứng theo hình tam giác. Vẻ mặt Hạc Tuyệt đầy ác ý, Hoa Thác đầy hồ nghi, chỉ riêng Dung Chỉ không chút hoang mang, ung dung cười nhạt: “Hạc Tuyệt huynh hôm nay đến đây, không hiểu giao dịch giữa chúng ta có vấn đề gì?”
Hạc Tuyệt cười lạnh: “Giao dịch giữa chúng ta vẫn bình thường. Nhưng ta vô tình phát hiện ra một việc, muốn đến thỉnh giáo ngươi!”
“Xin mời cứ nói!”
“Năm đó ngươi gặp Hoa Thác, là do ngươi tận lực sắp xếp hay là chuyện ngẫu nhiên?” Hạc Tuyệt vừa thốt ra câu này, Hoa Thác liền biến sắc, không nhịn được xen vào: “Thế nào gọi là tận lực sắp xếp?”
Năm đó hắn tuổi trẻ nông nổi, lại cãi nhau với Hạc Tuyệt, vậy là lưu lạc khắp nơi để giải sầu. Sau khi báo thù xong, hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, liền phát ngôn ngông cuồng là muốn đi tìm “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”. Không ngờ sau này hắn tìm được “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” thật, nhưng lại là nam giới.
Năm đó, Dung Chỉ chưa bị thất bại dưới tay Thiên Như Nguyệt, dung mạo còn đẹp hơn so với bây giờ. Tuy Hoa Thác không có tâm tư “đoạn tụ”, nhưng ban đầu vì bề ngoài của Dung Chỉ mà muốn làm quen, sau thân thiết hơn, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Ngẫu nhiên bàn về võ nghệ, tài năng của Dung Chỉ càng khiến Hoa Thác “tâm phục khẩu phục”, dần dần coi là tri kỷ.
Sau này Dung Chỉ gặp Thiên Như Nguyệt, tuy không nghĩ mình sẽ bị bại trận thê thảm, nhưng vẫn tính toán đường lui, dặn Hoa Thác đến phủ công chúa tìm hắn. Lúc hai người gặp lại nhau, Hoa Thác thấy tình cảnh của Dung Chỉ, trong lòng quá căm hận nên đi tìm Thiên Như Nguyệt trả thù. Không ngờ hắn bị nội thương trầm trọng, không thể không lưu lại phủ công chúa.
Lần thứ nhất vì tình bằng hữu, lần thứ hai vì thương cho cảnh khốn quẫn của Dung Chỉ, nên Hoa Thác mới tình nguyện ở bên cạnh người này. Nếu không, cho dù là bệnh tật triền miên, với bản tính kiêu ngạo của hắn, làm sao chịu ở lại phủ công chúa?
Như vậy mấy năm qua, Hoa Thác đều một lòng tin tưởng Dung Chỉ. Cho dù đã phá vỡ kế hoạch của Dung Chỉ, hắn cũng muốn để cho Dung Chỉ giải thích thỏa đáng, hai người nói chuyện thẳng thắn thành khẩn. Nhưng chỉ một câu nói của Hạc Tuyệt khiến Hoa Thác rùng mình, đặt trước mặt hắn một vấn đề trước nay chưa từng nghĩ tới: phải chăng Dung Chỉ đã sớm lợi dụng tình cảm của hắn?
Hoa Thác không muốn tin, nhưng cũng hiểu rất rõ Hạc Tuyệt. Nếu không phát hiện ra điều gì, Hạc Tuyệt sẽ không nói những lời như vậy.
Hạc Tuyệt tuy là thích khách, nhưng không phải là kẻ ăn nói bừa bãi bao giờ.
Dung Chỉ khẽ cười: “Hóa ra đã để Hạc Tuyệt ngươi nghĩ ngợi rồi! Lúc trước ta gặp Hoa Thác quả thật là ngẫu nhiên. Vốn ta không hề biết có một người như vậy, cũng chẳng phí tâm tư để ý đến hắn làm gì!”
Hoa Thác vừa mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lời nói tiếp theo của Dung Chỉ khiến hắn cứng đờ người: “Nhưng sau khi gặp Hoa Thác lần đầu, ta liền phái người đi điều tra tìm hiểu về
hắn, phát hiện ra không ngờ hắn có giao tình với người đứng đầu tổ chức thích khách chính là các hạ đây. Thế là ta tìm cách giao hảo với hắn, để có thể câu con cá là các hạ!”
Điều kiện đầu tiên là hai bên không thù địch, với khả năng của Dung Chỉ, chỉ cần cố gắng một chút thì lấy được thiện cảm của người khác là việc quá dễ dàng, Hoa Thác đâu phải là ngoại lệ! Hoa Thác cứ ngơ ngẩn nhìn Dung Chỉ như nhìn một người hoàn toàn xa lạ, chỉ thấy làn môi hắn khép mở, âm thanh truyền đều đều vào tai: “Sao đoán được lại đột nhiên nảy sinh biến cố, khiến ta bị trọng thương. Không những bị hủy toàn bộ võ công, mà những đầu mối liên lạc bên dưới cũng mất đến sáu, bảy phần, trước mắt không dùng được người nào. Thế là ta thay đổi kế hoạch, không câu Hạc Tuyệt huynh nữa! Những điều ta biết về tổ chức thích khách Chuyển Kiếm, cũng nhờ từ miệng Hoa Thác!”
“Thật ra với y thuật của ta, có thể lập tức chữa khỏi nội thương cho hắn. Nhưng ta có ý sử dụng hắn, nên kéo dài ra thành ba năm!”
Năm đó Hạc Tuyệt và Hoa Thác kết giao, Hạc Tuyệt vẫn chưa giấu diếm thân phận của mình, cũng không ngại để cho Hoa Thác biết cách thức hoạt động của tổ chức thích khách, từ đó gián tiếp giúp Dung Chỉ biết một số tin tức.
Hạc Tuyệt không ngờ Dung Chỉ thừa nhận thẳng thắn như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Sao bây giờ ngươi lại chịu nói ra những điều này?” Lần này hắn đến để ly gián Dung Chỉ và Hoa Thác. Mặc dù giữa hai người có giao dịch, nhưng giao dịch là giao dịch, nếu việc gì có thể hại chết Dung Chỉ, hắn rất tình nguyện làm! Nhưng hắn không ngờ, Dung Chỉ lại thoải mái thừa nhận tất cả.
Dung Chỉ cười thản nhiên: “Tất nhiên là bởi vì Hoa Thác không còn công dụng gì nữa!”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Hoa Thác trắng bệch như tuyết. Một lúc sau, hắn mới khó nhọc cất tiếng: “Dung Chỉ… Ngươi… lòng dạ quá ác độc!” Từ trước đến nay không để ý đến cách Dung Chỉ đối xử với địch thủ, nhưng chỉ với vài câu nói, Hoa Thác thật sự không chịu nổi. Mới gặp ngạc nhiên, kết giao vui mừng, mấy năm qua đối xử hết lòng hết dạ. Từng đoạn đời lướt qua trước mắt hắn. Chưa bao giờ nỡ lòng bỏ mặc bạn, nhưng bạn lại chỉ dùng một câu nói nhẹ nhàng “không còn công dụng gì nữa” kết liễu hết thảy, bảo hắn làm sao không đau đến lặng người?
Dung Chỉ cười dài, gương mặt trắng trẻo như tuyết, sóng mắt lại sâu thăm thẳm như vực không đáy: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngày xưa ta giữ ngươi lại, chẳng qua bởi vì ngươi có võ nghệ cao cường, lại âm thầm thay ta làm việc. Bây giờ ta đã tự do thoát khỏi giam hãm, ngươi chẳng giúp được gì, lại còn làm hỏng đại kế của ta. Ngươi xưa nay tính tình ngang ngạnh bất tuân, khó điều khiển. Bây giờ ta còn giữ ngươi lại làm gì?”
Hoa Thác bỗng cười sằng sặc như điên, trong tiếng cười tràn đầy nỗi bi phẫn đau đớn. Cười một hồi, hắn mới dừng lại: “Được, được lắm! Trước đây ta thường thầm cười nhạo người khác là đần độn, lại không ngờ chỉ có ta mới thực sự là kẻ đần độn ngu si!”
Bốn năm.
Đời người có bao nhiêu lần bốn năm? Suốt bốn năm đó, hắn vì Dung Chỉ mà bị trọng thương, vì hắn làm bao nhiêu việc bí mật mờ ám, vì hắn mà dấn sâu vào nhiều điều tối tăm bẩn thỉu, kiếm thuật không tiến bộ chút nào mà chỉ có thụt lùi. Lại không đoán được, năm đó hai người kết giao đều nằm trong kế hoạch của người này.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt sáng rực, quét chung quanh một vòng, đảo qua hắc kỵ, qua Mặc Hương, Sở Ngọc và mọi người, cuối cùng dừng lại ở Hạc Tuyệt, khó nhọc cất tiếng: “Hạc Tuyệt, có thể mượn kiếm ngươi một chút được không?”
Vốn hắn có thể hỏi mượn vũ khí của bất kỳ nam nhân có võ nghệ nào ở đây, nhưng trong lòng nhục nhã và phẫn nộ đến cực điểm, trong tâm thức không còn mặt mũi nào mở lời với người của phủ công chúa hay thủ hạ của Dung Chỉ, cuối cùng chỉ có thể nói với Hạc Tuyệt.
Không hiểu Hạc Tuyệt nghĩ gì, chỉ khẽ nhíu mày, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng tàn độc. Hắn lặng im trầm mặc, rút trường kiếm trên lưng rồi ném xuống đống tuyết.
Hoa Thác quay đầu về phía Dung Chỉ, lớn tiếng quát: “Dung Chỉ, cầm kiếm lên! Ngày xưa ta rất khâm phục kiếm thuật của ngươi, bây giờ võ nghệ của ngươi cũng đã khôi phục phần nào, hãy chuẩn bị đánh với ta một trận!”
Vẻ mặt hắn thê lương, hiển nhiên là trong lòng cũng đau khổ đến cực điểm, giọng nói khàn khàn, lạc hẳn đi.
Vũ Văn Hùng định gấp gáp xông tới, nhưng Hạc Tuyệt khẽ nhếch mép xoay người, bước lên cản hắn lại.
Tuy thanh kiếm đã giao cho Hoa Thác, nhưng với khả năng của hắn, dùng tay không để giải quyết Vũ Văn Hùng thì vẫn làm được.
Dung Chỉ hơi hơi nâng tay, ra hiệu Vũ Văn Hùng không cần lo lắng, rồi nhặt thanh kiếm dưới đống tuyết lên. Trước hết, hắn xé một mảnh vải, quấn chặt thân kiếm cho đến tận cán, rối mới khẽ nói: “Được!”
Hai kiếm giao nhau.