Phượng Tù Hoàng

Đông qua xuân tới


trước sau

Dung Chỉ vốn muốn làm rõ ràng chuyện này rồi mới quyết định. Xưa nay hắn vẫn thế, hiếm khi hành động nếu suy nghĩ chưa thông. Nhưng hắn cũng biết khả năng của Quan Thương Hải, muốn giết Sở Ngọc là chuyện quá dễ dàng. Nếu đợi cho Dung Chỉ hắn nghĩ sáng tỏ mọi điều, e rằng nàng chỉ còn là cái xác.

Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu hôm nay không làm việc này, thì sau này nhất định sẽ hối hận.

Dung Chỉ cũng từng chất vấn chính mình, phải chăng hắn đã có tình cảm với Sở Ngọc giống Thiên Như Kính? Hắn lắm mưu nhiều kế, lão luyện lõi đời, sẽ không giống như Thiên Như Kính bị tình cảm làm cho rối tung rối mù, thích đến cực điểm vẫn không hay biết. Hắn cũng sẽ không giống Hoàn Viễn, rõ ràng trong lòng là ái mộ, nhưng lại lừa mình dối người, thậm chí không dám thừa nhận với chính bản thân mình. Nếu thực sự hắn có kiểu tình cảm đó, thì chắc chắn đã sớm nghĩ ra biện pháp để khống chế rồi.

Hắn là kẻ tỉnh táo lạnh lùng, một khi phát hiện ra có khả năng, sẽ không sợ hãi đối diện với lòng mình.

Nhưng kết quả lại làm hắn nghi hoặc. Hắn có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa tình cảm nồng nàn, dai dẳng của Thiên Như Kính; cũng có thể nhận ra Hoàn Viễn luôn lấy lý trí để kiềm chế sự ghen tuông. Nhưng đến lượt chính bản thân mình, hắn lại không hiểu rõ.

Thế nào là quý mến?

Thế nào là tương tư?

Xưa nay trái tim hắn luôn lạnh như băng tuyết. Bây giờ băng tuyết tiếp xúc với chút hơi ấm, có dấu hiệu tan chảy, khiến hắn không biết phải làm sao. Mà càng nghĩ ngợi, thì tất cả những chuyện trước đây lúc còn ở bên Sở Ngọc cứ ùa về ngập tràn tâm trí, từng chuyện như rõ ràng trước mắt.

Nhưng, đây không phải là tình yêu! Hắn vẫn tỉnh táo lý trí, sắc bén kiên định như trước, không hề có cái gọi là yêu đến si cuồng, chưa từng tương tư ưu sầu. Người đang yêu, phải giống như Thiên Như Kính, thấp hơn một chút thì cũng phải như Hoàn Viễn, chứ không thể nào như hắn bây giờ.

Hắn chẳng mấy khi rỗi rãi mà suy tư xúc động, cho thấy hắn chưa thực sự cảm động.

… Nhưng không thể phủ nhận, hắn có dao động.

Dung Chỉ biết rõ tại sao như vậy, Sở Ngọc làm hắn quá chấn động, khiến nội tâm vững vàng của hắn bị lung lay. Bởi vậy, muốn khôi phục sự bình tĩnh trước đây, e rằng trước hết phải trả nàng món nợ ân tình.

Từ góc độ này suy xét, có thể thấy những lời hắn vừa nói với Quan Thương Hải cũng không phải là nói dối, chỉ bỏ bớt đi nhiều tình tiết mà thôi.

Quan Thương Hải thấy Dung Chỉ trầm mặc thật lâu, cũng không gấp gáp, chỉ cười lạnh: “Ngươi không chịu nói thì thôi. Người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không rõ về ngươi sao? Ngươi là người nhìn bề ngoài xuất trần cao nhã, như không màng đến bất cứ thứ gì, nhưng thực tế thì tâm tư sâu hơn ai hết, mưu sâu kế hiểm hơn bất cứ ai. Nếu không vì có mưu đồ, làm gì có chuyện ngươi bảo vệ ột ai đó?”

Hắn cười lành lạnh. Tuy hai mắt không nhìn thấy, nhưng cảm giác của hắn lại cực kỳ linh mẫn, có thể cảm nhận được Dung Chỉ đang ngồi trước mặt, thậm chí còn biết được ánh mắt và vẻ mặt của đối phương. “Ta nói có đúng không?” Thật kỳ diệu! Từng ngọn cây cọng cỏ, bất kỳ sự vật nào xung quanh cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.

Tuy hắn mất đi thị giác, nhưng một số giác quan khác lại phát triển đến cực hạn.

Dung Chỉ không phản bác, chỉ thản nhiên đáp lời: “Huynh nói thế nào, thì là thế đó. Đây là mưu đồ của riêng ta, không tiện nói rõ với huynh!”

Quan Thương Hải cười cười: “Cũng được, chúng ta không nói nguyên nhân, chỉ nói kết quả. E rằng ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Phụ thân ta, cũng là sư phụ của ngươi, đã từng nhận ơn huệ của trưởng bối họ Hà. Bây giờ đối phương mang tín vật đến nhắc lời hứa năm xưa, ta thân là con của người, tất nhiên phải thay cha thực hiện!”

Cả hai đều là lời hứa, một bên phụ thân hứa với người ta, một bên vừa mới thua Dung Chỉ, phải giải quyết sao đây?

Dung Chỉ lẳng lặng chờ Quan Thương Hải nói tiếp.

Quan Thương Hải lại cười cười tiếp lời: “Cho nên, chúng ta tiếp tục tỉ thí. Nếu ngươi thắng, có thể bắt ta làm trái với di ngôn của phụ thân, như thế ta từ bỏ mục đích chuyến đi lần này cũng không khó xử. Nếu ta may mắn hơn, thì ván cờ vừa rồi ngươi thắng ta coi như không tính!”

Dung Chỉ thầm cân nhắc. Đây là nhượng bộ đến cực hạn của Quan Thương Hải, dùng hai lời hứa để xóa
bỏ một lời hứa, đối với hắn là rất rộng rãi rồi. Vì vậy hắn gật đầu đồng ý: “Được lắm! Vậy sư huynh muốn đánh một ván cờ nữa sao?”

Hắn cố ý nói như thế, Quan Thương Hải cũng không nổi giận, chỉ điềm đạm cất tiếng: “Bây giờ ta không thể địch lại tài đánh cờ của ngươi. Nếu lại so cờ, thì là ta cố ý nhường ngươi!” Hắn đẩy hộp cờ về phía Dung Chỉ, cầm cần câu đứng dậy.

“Phân định thắng thua bằng võ nghệ đi, như vậy cho đơn giản rõ ràng!”

Quan Thương Hải cầm chiếc cần câu, mũi cần câu nhẹ nhàng chạm vào mặt tuyết. Mặc dù chiếc cần nhìn qua là làm từ loại trúc thông thường, nhưng Dung Chỉ biết rõ, trên tay Quan Thương Hải, đó là một vũ khí lợi hại.

Mấy năm trước lúc bọn họ chia tay, hắn không phải là đối thủ của Quan Thương Hải. Mấy năm qua, Quan Thương Hải tĩnh tâm rèn luyện, còn hắn thì bị trọng thương, sức khỏe tổn hao nặng nề, cách biệt lại càng gia tăng.

Nhưng Dung Chỉ không nói gì, chỉ nhấc bàn cờ lên. Trong đống tuyết bên dưới là một thanh kiếm đen, từ chuôi đến vỏ là một màu đen tuyền… Hắn rút kiếm ra, thân kiếm cũng sơn đen như mực.

Chặn đường Quan Thương Hải ở chỗ này, hắn đã chuẩn bị kỹ càng.

Đây là sự ăn ý của huynh đệ bọn họ, cũng là phép tắc giao dịch.

“Nào!” Dung Chỉ chậm rãi đứng lên, Quan Thương Hải ngưng tụ tinh thần, toàn thân cảnh giác. Tuy mấy năm trước, hắn nhỉnh hơn Dung Chỉ một chút, nhưng phụ thân đã từng nói, tố chất thiên phú của Dung Chỉ cao hơn, tất nhiên sẽ có lúc vượt qua hắn. Không rõ thời điểm đó đã tới chưa?

Dung Chỉ đứng thẳng. Một giây sau, hắn bỗng ngã gục xuống.

***

Đông qua xuân tới. Thoáng chớp mắt, ngày xuân đã quay trở lại.

Sở Ngọc và Hoàn Viễn đã ra khỏi Nam triều, tiến vào Bắc Ngụy, ở trong thành Lạc Dương được một thời gian.

Ở đây, mùa xuân hình như đến sớm hơn. Giấc ngủ đông chưa viên mãn say sưa, băng tuyết đã tan chảy, dưới đất bắt đầu xuất hiện những mầm xanh nho nhỏ.

Nhưng bên trong Sở viên, mùa đông vẫn còn lưu luyến lười nhác. Sở Ngọc vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên ới miễn cưỡng rời giường, mất một canh giờ sau mới rửa mặt ăn cơm xong. Nàng đi loanh quanh một hồi trong trạch viện, rồi tìm Ấu Lam hỏi han: “Ngươi có gặp Hoàn Viễn không?” Hôm nay không thấy Hoàn Viễn, tìm đến thư phòng là nơi hắn thường có mặt nhiều nhất mà cũng không gặp.

Ấu Lam ngẫm nghĩ, rồi cung kính đáp: “Dạ bẩm, hôm nay từ sáng sớm Hoàn công tử đã đi về phía nam!”

“Ừ!” Vừa nghe Ấu Lam nói phía nam, Sở Ngọc liền biết Hoàn Viễn đi đâu. Nàng thầm nghĩ: dù sao bây giờ cũng chẳng có việc gì làm, vậy đi tìm Hoàn Viễn, tiện thể dạo phố một chút.

Sở Ngọc hiện đang ở phường (*) Cảnh Ninh, nằm gần Thanh Dương môn (cửa) của thành Lạc Dương. “Phường” là đơn vị quản lý dân cư lâu đời nhất, tương đương với nghĩa “tiểu khu” trong thời hiện đại. Thông thường mỗi phường có từ năm trăm đến khoảng một ngàn hộ dân. Từ khi Sở Ngọc đến thành Lạc Dương, phát hiện ra ở đây đường sá ngang dọc giao nhau, được quy hoạch rất chỉnh tề. Nhà cửa đường phố rất ngay ngắn quy củ, nhìn trên bản đồ đều là những khối vuông vức.

(*) Nguyên văn là chữ "lý" - làng, nhưng vì bối cảnh ở thành Lạc Dương - đô thị cổ đại nên mình chuyển thành "phường" cho hợp với văn cảnh

Đường phố của Lạc Dương thẳng tắp rộng rãi. Trên đường, mấy chiếc xe ngựa cùng chạy một lúc cũng không phải chen nhau.

Sở Ngọc chậm rãi đi trên phố, qua Thanh Dương môn, qua tiếp Khai Dương môn. Cách Khai Dương môn không xa, Hoàn Viễn đang đứng cạnh một tấm bia đá.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện