Phượng Tù Hoàng

U nhân độc vãng lai


trước sau

Đó là nỗi ám ảnh không nguôi của Hoa Thác.

Đau ốm triền miên, nơi ở có mùi thuốc nồng nặc triền miên, tình huống này hình như giống với hoàn cảnh của hắn ở phủ công chúa? Nhưng có một điều khác là, ký ức đó đã trở thành nỗi nhục nhã và căm hận, là vết thương không thể khép miệng, cứ hễ chạm vào là nhức nhối.

Để có thể mời được Hoa Thác, Hoàn Viễn đã kể hầu như toàn bộ những gì biết được cho hắn nghe, tất nhiên bao gồm cả sự kỳ dị của nhà hàng xóm kế bên.

Lúc này xe ngựa chưa tới, nhưng Hoa Thác không kìm chế nổi sự kích động, muốn tìm hiểu về ngôi nhà kia ngay lập tức.

Dù sao hắn cũng bị ám ảnh với mùi thuốc, canh cánh trong lòng không thể nào quên được, giống như đoạn hồi ức đã qua.

Hoàn Viễn dẫn Hoa Thác đến, thực ra cũng muốn nhờ hắn tìm hiểu ý đồ của chủ nhà bên cạnh. Hoàn Viễn đang định bảo Hoa Thác đợi đến tối thì lén đột nhập vào, không ngờ hắn lại hoàn toàn theo chủ nghĩa hành động, khi đang bị kích động thì dù chỉ có vài canh giờ cũng không đợi được.

Nhìn Hoa Thác dũng mãnh nhảy qua tường, hai người không kịp ngăn cản thì bóng áo đỏ đã biến mất. Dù sao nhảy cũng đã nhảy qua rồi, bọn họ lại không có khả năng tìm về, chỉ có thể chấp nhận thực tế, bất lực cười khổ. Hai người yên lặng ngồi bên tường, chờ đợi tin tức.

Hoa Thác đi rất nhanh dọc theo vách tường, yên lặng không một tiếng động. Gió vun vút qua người hắn sắc bén như dao.

Khuôn mặt hắn lạnh lùng trầm mặc. Liên tục gặp phải vật cản là những nhánh cây chìa ra ở đầu tường, nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng né người hay nghiêng đầu là dễ dàng vượt qua.

Bước chân Hoa Thác nhanh thoăn thoắt. Dù phải vòng qua các chướng ngại vật, tốc độ chạy của hắn không hề giảm chút nào. Nếu bây giờ có ai nhìn thấy, sẽ cảm tưởng rằng cành cây tán lá đang tránh đường cho hắn đi.

Hắn cứ thế chạy, xung quanh không phải là không có người, nhưng chẳng một ai phát hiện ra. Nếu có người nhìn thấy, thì ngay lập tức bóng áo đỏ cũng biến mất vô tăm tích, khiến bọn họ tưởng rằng mình bị ảo giác.

Khả năng nhanh nhẹn linh hoạt như thế là điều mà mấy tháng trước Hoa Thác không làm được. Dù đã tiến bộ vượt bậc, nhưng hắn không hề thấy phấn chấn thoải mái hơn chút nào. Trong lồng ngực chỉ có ngọn lửa thù hận bốc cao ngùn ngụt, luôn luôn thiêu đốt tâm can, giống y như lúc đoạn tuyệt mấy tháng trước.

Bỗng nhiên, Hoa Thác dừng bước, lùi lại nấp sau một thân cây đại thụ. Được tán cây rậm rạp che khuất, hắn nhìn về lối đi phía đằng kia. Một người thị nữ đang bưng khay chữ nhật, trên là một bình sứ trắng.

Nhìn thấy người thị nữ, Hoa Thác đưa tay sờ trường kiếm bên hông. Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn lại buông tay ra. Ánh kiếm lóe lên trong khoảnh khắc đã được tán cây che kín.

Chậm rãi đợi cho thị nữ đi qua, Hoa Thác lặng yên không tiếng động tiến về phía nàng.

Hóa thân thành thợ săn, hắn từ tốn bước theo con mồi, giữ khoảng cách vừa phải. Qua vài cánh cửa, qua hành lang dài, mùi thuốc chung quanh ngày càng nồng nặc. Ngửi mùi này, ký ức Hoa Thác dường như bị khơi lên, ánh mắt hắn bỗng thoáng qua tia hốt hoảng.

Nhưng hắn cố gắng trấn tĩnh lại, sát ý trong mắt càng lúc càng dày đặc.

Thấy thị nữ kia đứng trước ngưỡng cửa, chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Hoa Thác không do dự nữa. Hắn bước ra khỏi chỗ tối, rút kiếm khỏi vỏ không một tiếng động. Thanh kiếm như độc xà nhằm thẳng cổ người thị nữ đâm tới.

Giết cô ta, rồi xem ai ở trong phòng.

Hoa Thác nghĩ như vậy.

Nếu trước đây, hắn chỉ đánh ngất xỉu người thị nữ để tránh bị cản trở công việc. Nhưng hận thù với Dung Chỉ đã bào mòn hết sự mềm lòng thương hại, khiến hắn ngày càng tàn nhẫn vô tình. Lúc này không phải hắn cố ý giết người, mà trực giác mách bảo một cách vô thức là nên làm như vậy.

Có lẽ sau đó hắn sẽ hối hận, nhưng ngay lúc này, hắn hoàn toàn không muốn hạ thủ lưu tình.

Kiếm của Hoa Thác hướng thẳng đến sau gáy người thị nữ, mũi kiếm sắp chạm đến chiếc cổ mảnh mai. Nhưng đúng lúc này, cánh cửa khép hờ phía trước bỗng hé ra một khe nhỏ. Không biết có
thứ gì bay nhanh ra, lướt qua bờ vai cô thị nữ, đập vào kiếm của Hoa Thác

Mũi kiếm của hắn chệch đi, sượt qua gáy cô gái, đâm thẳng vào mặt cửa. Hoa Thác phản ứng cực nhanh, mũi kiếm thất bại, như vậy người trong phòng đã biết đến sự xuất hiện của hắn. Hắn vội thu kiếm, lùi lại mấy bước đứng ở giữa sân, nhìn chằm chằm vào chỗ khe cửa.

Vừa rồi thậm chí hắn không nhìn thấy cái gì đã đánh chệch đường kiếm của mình, nhưng Dung Chỉ có thể làm được như vậy.

Cho đến khi Hoa Thác lùi lại phía sau, cô thị nữ mới biết mình vừa đến Quỷ Môn quan rồi may mắn vòng trở về. Cô gái kinh hãi buông tay, chiếc khay rơi thẳng xuống, sắp chạm đất đến nơi.

Dường như đồng thời, Hoa Thác nghe thấy tiếng xé gió sắc nhọn. Có thứ gì đó bay nhanh ra khỏi cửa, khiến cánh cửa mở rộng hơn một chút. Thứ đó vươn ra nhanh như chớp, đỡ lấy chiếc khay, rồi cũng với tốc độ nhanh hơn khả năng thị giác của Hoa Thác, chiếc khay được kéo thẳng vào trong phòng.

Thái độ đó, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: kiêu ngạo.

Hoa Thác chỉ có thể lý giải là Dung Chỉ khinh thường hắn, thậm chí không thèm lộ diện. Sắc mặt trắng bệch, hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng cất tiếng: “Dung Chỉ, ta đang ở đây. Ngay cả gặp mặt, ngươi cũng không dám sao?”

Trong nhà truyền ra tiếng cười khẽ. Khoảnh khắc sau, có tiếng bước chân chậm rãi đến bên cửa.

Cánh cửa mở ra.

***

Sở Ngọc và Hoàn Viễn chờ được một lúc. Chưa thấy Hoa Thác vượt tường trở lại, hai người bắt đầu cảm thấy bất an.

Sở Ngọc nhìn lên bờ tường, không nhịn được mở miệng: “Cái tên Hoa Thác này, không phải là xui xẻo bị người ta bắt rồi chứ?”

Hoàn Viễn cũng nhìn theo ánh mắt nàng: “Với võ nghệ của Hoa Thác, liệu có thắng được không?” Hắn không am hiểu sâu về võ nghệ, nên không thể phán đoán chuẩn xác trình độ cao thấp của Hoa Thác.

Sở Ngọc cất giọng đùa cợt: “Nếu chẳng may hắn bị bắt, còn khai ra chúng ta, mà đối phương tìm tới cửa… thì chúng ta chỉ cần nói là không liên quan gì đến hắn, thế là sạch sẽ hoàn toàn…”

Nàng còn chưa dứt lời, bên cạnh đã truyền tới giọng nói âm trầm: “Ai sạch sẽ hoàn toàn?”

Sở Ngọc gượng cười: “Nói chơi, nói chơi thôi!… Thế nào, ngươi có phát hiện được gì không?”

Hoa Thác nhướn mày, vẻ mặt u ám bỗng tiêu tan hết, thay vào đó là nụ cười nhạt giễu cợt mỉa mai: “Ta phát hiện ra một người, đưa hắn đến gặp nàng. Nàng gặp rồi, có thể biết được nguyên do mọi chuyện!”

Nói xong hắn tránh sang một bên, để lộ ra người ở phía sau.

Vừa rồi Hoa Thác đứng trên bậc thềm ngưỡng cửa, cao hơn một đoạn, lại chắn người phía sau. Sở Ngọc đang lúng túng, nên cũng không để ý góc áo của người kia, cho đến khi Hoa Thác bất ngờ đứng tránh sang bên…

Người đó đứng chắp tay sau lưng, trên người là quần áo vải gai giản dị của nhà thường dân. Ngước mắt nhìn lên, từ cơ thể thon dài đến chiếc cằm sạch sẽ, đến sống mũi thẳng…, nhưng không nhìn thấy phía trên nữa.

Trên mắt người đó, một băng vải rộng chừng hai tấc che kín. Băng vải khá dày, ở góc còn có một ít thuốc màu nâu thấm ra.

Như bừng tỉnh, trong trí nhớ hiện ra một người, Sở Ngọc không ngờ hắn lại ở chỗ này: “Vị… Thương Hải khách nhân?”

Quan Thương Hải khẽ mỉm cười: “Tên đầy đủ của ta là Quan Thương Hải!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện