Viên quan bắt đầu thuyết phục, nhưng còn chưa kịp nêu chế độ lương bổng đãi ngộ hậu hĩnh thì Hoàn Viễn lập tức cự tuyệt không chút chần chừ: “Thứ lỗi, tại hạ không thể tuân mệnh. Xin các hạ về cho!”
Sở Ngọc đang tò mò chờ nghe Thác Bạt Hoằng có chế độ hậu đãi thế nào để “chiêu hiền đãi sĩ”, lại không ngờ Hoàn Viễn thẳng thừng cự tuyệt, không khỏi kinh ngạc. Mà viên quan còn ngạc nhiên hơn, không ngờ Hoàn Viễn chỉ là một dân thường, vậy mà đến ý chỉ của hoàng đế cũng dám chống lại.
Nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của A Man và Sở Ngọc, hắn cũng vỡ lẽ: trạch viện này tập hợp một bầy điêu dân.
Viên quan chần chừ một lúc, thầm nghĩ: lần này mình mang theo quá ít tùy tùng, nếu cứ cố tình dây dưa thì chỉ một tên nô lệ da đen kia cũng chưa đối phó nổi. Tốt nhất là cứ tạm thời rời đi, yêu cầu quan phủ địa phương điều động ít binh lực rồi mới có thể quay lại tính sổ với đám điêu dân này. Quyết định như vậy, thậm chí hắn không khuyên Hoàn Viễn thêm lời nào, chỉ cười lạnh một tiếng rồi dẫn người rời đi.
Hoàn Viễn trầm mặt, cùng Sở Ngọc quay vào nhà. Đóng cửa lại, đi được vài bước, Sở Ngọc vội vã hỏi: “Ngươi không muốn làm quan sao?” Tuy Hoàn Viễn không hề tỏ vẻ bất mãn với cuộc sống sâu gạo hiện tại, nhưng nàng lại cảm thấy hổ thẹn sâu sắc với hắn.
Dù xét về khả năng thao lược hay tài văn, Hoàn Viễn đều xứng đáng có đường công danh rạng rỡ. Nhưng từ khi đến Bắc Ngụy, hắn luôn cố tình giấu diếm tài năng, cho nên không thể kết giao với giới văn nhân chứ đừng nói là ra làm quan. Trừ những lúc tán gẫu với Quan Thương Hải hay cùng nàng đi mua sách, thì việc hắn thường làm nhất là đọc sách trong phòng.
Trong lòng Sở Ngọc hiểu rõ vì sao.
Hắn làm như vậy, là để tránh sự chú ý của người khác. Tránh gây chú ý, cũng là tránh làm bại lộ thân phận của bọn họ. Nói chính xác hơn, là tránh làm lộ thân phận của nàng. Trong tất cả bọn họ, người thiếu năng lực tự vệ nhất, cũng là người dễ gặp nguy hiểm nhất, chỉ có nàng mà thôi.
Một khi thân phận bị phơi bày, lại không có địa vị quyền lực bảo hộ như xưa, thì nàng sẽ dễ gặp phải rắc rối. Tuy nơi đây không thuộc Nam triều, nhưng thân phận trước kia của Sở Ngọc khá là tai tiếng, khó lòng được Bắc triều tiếp nhận.
Ý chỉ của hoàng đế đã tới đây, tức là hoàng đế biết rõ lai lịch bọn họ. Sống ẩn dật hay lộ diện đều không sao cả, Sở Ngọc cứ tưởng rằng Hoàn Viễn sẽ đồng ý ra làm quan. Dù sao đây cũng là cơ hội thi thố tài năng của hắn.
Hoàn Viễn dừng bước, sai người hầu vào phòng lấy một chiếc bọc mà hắn để trên giá sách. Hắn quay sang Sở Ngọc, nói chậm rãi từng chữ một: “Ta không muốn làm thần tử của người Tiên Bi!”
Nghe Hoàn Viễn nói vậy, Sở Ngọc đột nhiên nhớ ra. Bắc Ngụy là do người Tiên Bi chứ không phải người Hán xây dựng chính quyền. Tộc Tiên Bi, nói cách khác thông dụng hơn là người Hồ, vốn là một tộc người du mục ở phía Bắc, dần dần lớn mạnh lên. Trong tiểu thuyết “Thiên long bát bộ” của Kim Dung, nhân vật Mộ Dung Phục luôn nung nấu ý chí phục quốc của tổ tiên Mộ Dung thị, chính là bộ tộc Tiên Bi. Tộc người này đã từng tồn tại có thật trong lịch sử. Thời kỳ hỗn loạn trước Nam Bắc triều, Mộ Dung thị đã từng thành lập một quốc gia, nhưng không lâu sau đó bị diệt vong. Thạc Bạt thị hiện đang nắm quyền tại Bắc Ngụy là một nhánh của bộ tộc Tiên Bi.
Sống giữa người Hán, người Tiên Bi đã trải qua nhiều đời bị Hán hóa, trong chính quyền cũng sử dụng hơn một nửa là người Hán. Điều đó khiến cho Sở Ngọc quên mất, nơi đây thật ra bị thống trị bởi người ngoại tộc.
Trong lòng Sở Ngọc không có sự phân biệt Hán Hồ rõ ràng. Tuy không nhớ rõ lịch sử, nhưng nàng cũng đại khái biết, nhiều năm sau nhà Tùy sẽ thống nhất thiên hạ, Nam triều Bắc triều trở thành một nước. Tầm nhìn không bị thời đại bó hẹp, cho nên nàng không có thù hận giai cấp đối với người Tiên Bi.
Nhưng Sở Ngọc cũng biết, muốn cho Hoàn Viễn hiểu rõ những vấn đề đó giống nàng là một việc vô cùng khó khăn. Lập trường của Hoàn Viễn là kiểu văn nhân truyền thống, cho nên nàng cẩn thận không biểu hiện gì, chỉ nói: “Vậy thì làm thế nào bây giờ? Hoàng đế đã tìm tới cửa rồi!” Dừng một chút, nàng trầm mặc: “Hay là chúng ta chạy trốn đi!”
Đối phương sẽ không vì một câu
cự tuyệt của Hoàn Viễn mà từ bỏ ý đồ. Muốn tránh phiền toái, cách tốt nhất là rời khỏi nơi này.
Hoàn Viễn chậm rãi lắc đầu, trên mặt hắn xẹt qua một tia kỳ dị. Rồi sau đó, ánh mắt hắn nhìn nàng thật sâu, không rõ là có hàm ý gì. Rất lâu sau, hắn mới từ tốn nói: “Không, không phải chúng ta đi. Mà là ta đi!”
Một mình hắn rời đi, là có thể giải quyết được vấn đề.
Sở Ngọc cảm thấy hơi bất an: “Vì sao?” Hắn có ý gì?
Hoàn Viễn hạ tầm mắt, thản nhiên nói: “Cả nhóm người chúng ta không có chỗ nào để đi. Bắc Ngụy không thể ở, Nam triều thì nguy hiểm!”
Thiên hạ này, nói cách khác là “vương thổ” (đất của vua), tuy có đến hai vị vua, nhưng đều là vương thổ. Ngoài vương thổ, Mạc Bắc Nam Man đều là những nơi hoang vu. Hắn thật sự không đành lòng để nàng phải chịu đói khổ, lang bạt kỳ hồ.
Hoàn Viễn ngước mắt, đôi mắt tuấn nhã sáng trong khẽ lay động, dường như hơi khó xử: “Chỉ cần ta đi, thì hoàng đế Bắc Ngụy không còn lý do gây khó dễ cho nàng nữa, sẽ không còn người tới quấy rầy!”
Sở Ngọc cảm thấy buồn cười: “Sao ngươi dám chắc, khi ngươi đi rồi, Thác Bạt Hoằng sẽ không so đo? Nói không chừng, hắn còn giận lây sang ta thì sao?” Cả hai người đều không hề có ý tôn sùng hoàng đế, cho nên một người thì gọi thân phận, một người thậm chí gọi thẳng tên.
Tiếng Hoàn Viễn rất thấp, nhưng vẫn đủ để Sở Ngọc nghe thấy: “Sẽ không! Người mà Bắc Ngụy hoàng đế muốn là ta. Chỉ cần ta đi, hắn sẽ không trút giận mà trực tiếp đối mặt với người sau lưng nàng!”
Hắn nói tới đây, trong lòng đau nhói, rồi quay mặt đi không nhìn Sở Ngọc: “Có lẽ nàng không biết, nhưng ta dần dần phát hiện ra. Chúng ta vẫn luôn được bảo hộ. Từ khi đến Bắc Ngụy tới nay, chúng ta chưa từng gặp bất kỳ rắc rối nào. Chưa từng bị tiểu thương lừa dối, chưa từng bị quan lại ức hiếp, chưa từng bị bọn hào phú gây khó dễ, chưa từng bị ai để ý dò xét. Thậm chí, kẻ thù ở Nam triều cũng không sai người truy đuổi… Đây không phải là năng lực của ta, mà có người tận lực bảo hộ sau lưng chúng ta!”
Một bàn tay lặng lẽ che hết bầu trời Lạc Dương, đánh tan mọi bất lợi, bảo vệ bọn họ an toàn.
Vô cùng mạnh mẽ, vô cùng vững vàng, khiến Hoàn Viễn hắn nản lòng đến cực điểm. Đối phương chỉ âm thầm tiến hành mà có thể bảo vệ Sở Ngọc chu đáo, còn hắn lại không giúp được gì.
Người đó có lẽ là Quan Thương Hải, nhưng phong cách làm việc thế này…lại giống một người khác.
Sở Ngọc ngẩn ngơ.
Hóa ra, một năm qua nàng sống yên ổn, là nhờ được bảo hộ sao? Bởi vì đã có người che hết mọi nguy hiểm tai họa cho nàng, giúp nàng có thể bình yên vô tư lự sống qua ngày? Nàng có thể tận hưởng khí trời, có thể tự do tự tại cười đùa vui vẻ, là bởi vì có người đã dựng lên một tấm lá chắn vô hình che hết gió mưa?
Nhìn Sở Ngọc cứ đứng ngơ ngẩn, Hoàn Viễn khẽ cười khổ, thấp giọng: “Đúng vậy, nàng được bình an, từ đầu đến giờ đâu phải nhờ ta bảo vệ! Ta ở lại đây, còn có ích lợi gì?”
Lúc này, người hầu đã mang cái bọc tới, bên trong là một vài vật dụng và mấy bộ quần áo. Mấy ngày trước, Hoàn Viễn phát hiện ra có người âm thầm bảo vệ Sở Ngọc, đã chuẩn bị đồ đạc. Lúc đó hắn đã có ý ra đi, nhưng chưa đủ lý do, cứ thế kéo dài đến nay. Bây giờ chính là lúc thích hợp.
Thác Bạt Hoằng phái người tới, cho thấy tấm lá chắn của người kia đã có khe hở. Hắn rời đi có thể giảm nhẹ phần nào gánh nặng và phiền toái cho Sở Ngọc.
Hoàn Viễn xoay người, bước về phía cửa. Nhưng một bóng người từ bên cạnh hắn lao tới, đứng chắn trước mặt.