Tia nắng ấm áp đầu xuân khẽ vươn mình len lỏi qua khung cửa sổ, hắt mình xuống mặt đất.
Lăng Tri tỉnh giấc giữa hương hoa cỏ phảng phất, cơn ngái ngủ còn vương khiến nàng dụi dụi mắt chống hai tay ngồi dậy, nàng toan thả lưng tựa xuống chăn êm nệm ấm lần nữa thì lại giật mình nhớ ra mùi hương này có ý nghĩa gì.
Lăng Tri vội mở to mắt, xốc chăn chạy ùa đến tựa mình lên khung cửa gỗ, xuyên qua ánh nắng nhịu nhẹ thấy hoa trong vườn đã khoe sắc thắm tự bao giờ, từng đóa từng đóa lại từng đóa bung nở rực rỡ cả góc sân.
Lăng Tri mãn nguyện nở nụ cười, cười xong thì lại cấp tốc sửa sang y phục chuẩn bị đến trường.
Năm nay đã là năm thứ tư tân đế đăng cơ, Lăng Tri ở tuổi mười bốn cũng đã cao hơn không ít, nàng đã trở thành một đại cô nương rồi đấy.
Tạ Thanh Li vẫn giữ trọn lời hứa năm nào, đã bao năm trôi qua mà nàng ấy vẫn ở lại Thu Phong Trấn cùng Lăng Tri, chưa hề có ý định sẽ rời bỏ nơi đây.
Nhưng ít nhiều thì cuộc sống cửa hai mẹ con nàng cũng có đôi chút khác biệt, ví như sự xuất hiện của Tạ Ngọc chẳng hạn.
Cứ cách một khoảng thời gian thì Tạ Ngọc lại đến Thu Phong Trấn một chuyến, khi thì mang theo vài món đồ chơi nho nhỏ cho Lăng Tri, lúc lại ôm đến mấy quyển sách cho Tạ Thanh Li rồi hai người vào phòng đóng cửa nghị sự rất lâu.
Năm này qua năm khác, Tạ Ngọc chưa bao giờ quên đến đây lần nào cả.
Lăng Tri rất yêu những ngày tháng dung dị ở chốn thôn quê bình yên như thế này, nhưng nếu nói đến điều khiến nàng không thích nhất, thì chính là việc dạo gần đây số bà mối đến cửa cầu thân ngày càng nhiều.
Tạ Thanh Li năm nay vừa tròn hai mươi sáu, lại cứ mãi lần lữa không có ý định gả cho nam nhân nào cả khiến các vị công tử trong trấn đã chờ đợi bao năm sốt ruột không thôi, họ bèn nhờ bà mối đến đây làm công tác tư tưởng cho Tạ Thanh Li nhưng vẫn không hề lay chuyển được nàng.
Mà theo như Lăng Tri thấy, có lẽ cả đời này mẫu thân cũng không tính sẽ xuất giá lần nào đâu.
Thật ra đối với việc Tạ Thanh Li không muốn gả chồng thì Lăng Tri vui mừng không ít, điều này có nghĩa là nàng có thể mãi mãi bầu bạn ở bên cạnh mẫu thân, không bao giờ chia lìa.
Nhưng kèm theo đó là nỗi lo lắng mơ hồ của Lăng Tri, nàng không biết người khiến Tạ Thanh Li tình nguyện thủ thân như ngọc vì y là ai, cũng không biết liệu Tạ Thanh Li phải chờ đến bao lâu nữa.
Lăng Tri buông ra tiếng thở dài từ tận đáy lòng, nàng thu thập đống sách nằm gọn trên bàn rồi đẩy cửa ra ngoài.
Thường thì giờ này Tạ Thanh Li vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng mới đúng, không biết sao hôm nay nàng ấy lại dậy sớm như thế, ngồi trước cửa sổ cúi đầu nhìn vật trên tay.
Thấy thân ảnh của Lăng Tri, Tạ Thanh Li vội đem món đồ đó giấu đi, giương mắt lên nhìn Lăng Tri nói: "Hôm nay con lững thững đi muộn thế không sợ bị phu tử trách cứ sao?"
Lăng Tri hoảng hốt nhìn sắc trời mới biết lúc sáng mình đã bần thần rất lâu, lại bất cẩn nhìn nhầm thời gian, nàng vội vàng ôm chặt sách chạy thẳng ra cổng, vừa chạy vừa nói: "Con đi trước đây ạ!"
Tạ Thanh Li nhìn bộ dáng của nàng liền bật cười, đến khi Lăng Tri đã hoàn toàn khuất bóng thì chàng mới cúi đầu mở lá thư ra lần nữa, nhìn tin tức được ghi trên giấy mà ý cười dần tắt ngấm.
—-------
Hôm nay, bầu không khí ở trường có chút khác biệt.
Khi Lăng Tri vừa vào lớp thì đã thấy phu tử đứng nói gì đó với đám học trò bên dưới, ông thấy Lăng Tri bước thì cũng chẳng trách mắng gì mà chỉ dùng mắt ra hiệu bảo nàng nhanh chóng an vị vào chỗ ngồi.
Khi Lăng Tri ngồi xuống thì mới thấy rõ, trong lớp xuất hiện thêm một bạn học lạ mặt.
Người nọ đứng bên cạnh phu tử, nom có vẻ lớn hơn nàng hai tuổi, cậu chàng cúi đầu chuyên chú nghe phu tử nhỏ giọng dặn dò, trên mặt mang theo niềm vui như có như không.
Rõ ràng cũng chỉ trạc tuổi đám đồng liêu ở đây nhưng khi hắn ta mang trên mình bộ áo vải của thư viện thì trông lại giống văn nhân đọc sách hơn cả bọn họ.
Mặt mày thiếu niên thanh tú, khí chất ôn nhuận nho nhã, đám người trong lớp ngắm đến ngơ ngẩn thần hồn.
Ai nấy đều dễ dàng nhìn ra được, hắn cùng mọi người nơi đây có đôi ít điều khác biệt.
Sau khi phu tử trò chuyện với cậu chàng hồi lâu thì mới cất giọng thông báo về thân phận của hắn.
Thì ra hắn ta là họ hàng xa của đệ nhất phú thương toàn Thu Phong Trấn, Kiều lão gia.
Thiếu niên tên Bùi Thù là người đến từ kinh thành, do thân thể yếu ớt từ bé nên phải về nơi đây tĩnh dưỡng và theo học tại thư viện này.
Giới thiệu xong gốc gác của Bùi Thù thì phu tử bảo hắn tìm một chỗ mà ngồi xuống, hắn ta nhìn quanh khắp nơi rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh Lăng Tri.
So ra thì bộ dáng thế gia công tử của Bùi Thù không hề giống với bọn trẻ bình dân ở Thu Phong Trấn, nên khi hắn vừa ngồi xuống thì biết bao nhiêu ánh mắt hóng hớt đã hướng lại đây nhìn hắn chằm chặp.
Cái nhìn tuy mang theo tò mò nhưng lại không kém phần xa cách, mọi người rất ít khi được tiếp xúc với các công tử đến từ kinh thành nên rất muốn biết liệu một đại thiếu gia như hắn sẽ có giáo dưỡng ra sao.
Dẫu vậy thì vẫn không ai dám đến gần Bùi Thù cả, họ ở đằng xa xa mà nhìn lại không đến đây bắt chuyện với hắn, một thoáng sôi nổi liền chìm xuống.
Bùi Thù xem ra cũng không để ý mấy như thể hắn vốn đã quen với ánh mắt soi mói của người khác, chỉ im lặng cúi đầu đọc sách.
Nguyên cả một ngày Bùi Thù cũng không nói chuyện cùng ai, đến khi tan học thì hắn cũng chỉ lặng lẽ dọn dẹp sách vở ra về.
Mọi người vẫn cứ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp ấy dù cho hắn đã đi xa.
Mấy đứa trẻ học trong trường này đều đã quen biết nhau từ hồi tóc còn để chỏm, bất kì người nào mới vào học thì cũng đều là hàng xóm láng giềng thân thuộc từ lâu.
Nhưng Bùi Thù thì lại khác, một đại thiếu gia như hắn tự nhiên lại xuất hiện ở cái trấn bé nhỏ này khiến cho mọi người cảm thấy hơi gượng gạo.
Ai ai cũng đưa mắt nhìn nhau rồi mới nhớ ra đã đến giờ tan học, bọn họ thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị quay về.
Đối với Bùi Thù thì Lăng Tri cũng hơi hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nàng hoàn toàn không mang theo cảm xúc nào khác.
Nàng toan rời đi thì Ngô Duyệt kéo góc áo nàng lại, nhỏ giọng nói: "Lăng Tri, đợi đã!"
Lăng Tri quay đầu lại liền thấy Ngô Duyệt tươi cười nhìn mình một cách vui vẻ, Thường Thịnh bên cạnh thì trông có vẻ luống cuống lắm.
Thời gian bốn năm là làm cho hai thiếu niên choai choai gầy như que củi trở thành thiếu niên cao lớn rồi đấy.
Lăng Tri vừa khôi phục tinh thần từ giấc mơ ký ức