Tiết trời mùa xuân vào ban đêm lạnh cắt da cắt thịt, Tạ Thanh Li im lặng cúi đầu nhìn tiểu cô nương mặt mũi trắng bệch, nhất thời nàng không hiểu rốt cuộc con bé đang toan tính gì đây.
Không để Tạ Thanh Li thắc mắc quá lâu thì Lăng Tri đã đưa ra lời giải đáp: "Mẫu thân, con ngủ cùng người nhé?"
Tạ Thanh Li: "..."
Chẳng hiểu vì sao mà giờ phút này, một người có khuôn mặt trăm năm không đổi như Tạ Thanh Li lại lộ ra biểu tình hết sức kỳ quái.
"Con định làm gì đấy?" Tạ Thanh Li chậm rãi gằn từng chữ một.
Lăng Tri ngơ ngác không biết vì sao mẫu thân lại bày ra vẻ mặt như gặp phải đại địch thế này, nàng mơ màng nhìn Tạ Thanh Li chốc lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu giải thích: "Không có gì thật mà, con chỉ muốn được ngủ cùng mẫu thân thôi."
Bầu không khí lại tiếp tục yên tĩnh.
Trong lúc Lăng Tri đang cố gắng giải thích tâm tư Tạ Thanh Li thì nàng ấy lại khẽ lùi dần về phía sau, coi như chưa có việc gì xảy ra mà khép cửa lại.
"..."
Lăng Tri vội vàng đập cửa: "Mẫu thân! Mẫu thân à!"
Tiếng động ồn ào bên ngoài khiến Tạ Thanh Li đành phải mở tung cửa ra lần nữa.
Lăng Tri suy tư nãy giờ cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối giải thích cho hành động của mẫu thân nàng hôm nay.
Xưa nay Lăng Tri rất hiểu rõ tính tình của Tạ Thanh Li.
Mẫu thân không thích biểu hiện cảm xúc cá nhân ra bên ngoài quá nhiều, mà cũng chẳng muốn để người khác phải quan tâm đến mình, dẫu nàng ấy có đau lòng đến mấy thì cũng chỉ đóng cửa tự mình gặm nhấm nỗi đau, không muốn để Lăng Tri thấy lại sinh ra lo lắng không cần thiết.
Thế nên điều quan trọng nhất ấy là Lăng Tri nếu muốn dỗ dành nàng ấy thì cũng không nên biểu hiện lỗ liệu quá, nếu không e là Tạ Thanh Li sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng mất.
Lăng Tri nhận thức rõ điểm này, trong lòng âm thầm tính toán tới lui kĩ càng, cuối cùng nàng sửa lại lời nói: "Mẫu thân ơi, con...!con lại gặp ác mộng nữa rồi.
Con có thể ngủ cùng người không ạ?"
Tạ Thanh Li lại trầm mặc.
Lăng Tri cảm thấy chiêu này có hiệu quả, để tăng thêm tính thuyết phục nàng còn mở to hai mắt long lanh ngửa đầu nhìn Tạ Thanh Li một cách đáng thương.
Tạ Thanh Li cân nhắc một lúc rồi đành thỏa hiệp, nàng khẽ nghiêng người dành đường cho tiểu cô nương đi vào.
Đã bốn năm nay Lăng Tri chưa được ngủ cùng mẫu thân thêm lần nào nữa nên khi thấy nàng ấy đã đồng ý thì lại hứng khởi cực kỳ, nàng ôm chăn chui tọt vào trong phòng, lăn một vòng trên giường cho thỏa thích nhưng khi Lăng Tri đưa mắt nhìn Tạ Thanh Li thì lại không thấy nàng ấy lên ngủ ngay lập tức mà lại đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đặt khay kim chỉ lên bắt đầu se kim luồn chỉ như thể muốn trắng đêm làm việc vậy.
Lăng Tri tựa mình lên mặt đệm mềm mại như bông, hai tay chống dưới cằm thỏ thẻ: "Mẫu thân không ngủ được ạ?"
"Con ngủ trước đi." So với làn gió đêm rét buốt thì giọng Tạ Thanh Li còn lạnh hơn hẳn vài phần.
Đêm đã về khuya mà Tạ Thanh Li lại phải vất vả làm việc như vậy khiến Lăng Tri xót thương không thôi, nàng giấu nửa khuôn mặt dưới vạt chăn ấm áp lí nhí lên tiếng: "Con cũng không ngủ được.
Vậy thì con trò chuyện với mẫu thân được không ạ?"
Tạ Thanh Li không đáp lời nàng mà chỉ cúi đầu, mười ngón tay thoăn thoắt thêu hoa.
Kể từ sự việc ở động thổ phỉ bốn năm trước Tạ Thanh Li đã không còn lạnh lùng với Lăng Tri nữa, hôm nào nàng ấy cũng sẽ cười dịu dàng với Lăng Tri, nhưng chẳng biết hôm nay trái gió trở trời ra sao mà Tạ Thanh Li lại tỏ ra xa cách với nàng như vậy.
Loại cảm giác bị hắt hủi này không thoải mái tí nào, Lăng Tri buồn bực một lúc, cố gắng khơi chuyện: "Mẫu thân còn nhớ Bùi Thù hôm qua đến nhà mình không? Hôm nay con đi học lại gặp được cậu chàng đấy ạ, chúng con nói chuyện vui ơi là vui."
Động tác Tạ Thanh Li thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục xâu từng mũi kim.
Lăng Tri vừa nhìn qua là biết ngay thật ra mẫu thân cũng đang nghe nàng nói.
Nàng cười nói tiếp: "Bùi Thù vô cùng lợi hại, những thứ ngoài sách trong sách gì huynh ấy cũng biết tường tận rành mạch.
Hơn nữa huynh ấy còn từng ghé ngang qua núi Quỳnh nữa đó, mẫu thân có biết đến địa danh này không ạ? Ở trong sách thường ca ngợi nơi đây là ngọn núi cao đồ sồ, hoa thơm cỏ lạ phủ kín khắp chân núi, bên trên còn có đại trang viên được xem là thớ vườn đẹp nhất thế gian thuộc về một vị chủ nhân họ Hạ, Bùi Thù bảo rằng huynh ấy đã từng đến đây rồi đó."
Tạ Thanh Li khẽ buông đồ trong tay xuống, nhàn nhạt chỉ điểm: "Vị chủ nhân kia không phải họ Hạ, là họ Diệp mới đúng."
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Lăng Tri, nàng lại nói tiếp: "Nơi đó ta cũng từng đi qua."
Lăng Tri không ngờ rằng Tạ Thanh Li sẽ kể cho nàng những chuyện này, nhưng dù sao thì mẫu thân chịu lên tiếng nói chuyện đã là may mắn lắm rồi.
Lăng Tri xốc lại tinh thần, hỏi tới tấp: "Mẫu thân đi qua đó khi nào vậy ạ? Ngọn núi thật sự đẹp như trong lời đồn sao? Chủ nhân của trang viên kia cuối cùng là ai vậy ạ? Y ở nơi rộng lớn như thế mà không lo lạc đường sao?"
Lăng Tri hỏi liền tù tì mấy câu nhưng Tạ Thanh Li dường như không có ý đáp trả thì phải, Lăng Tri cũng chẳng mảy may sốt ruột, chỉ nâng má chờ nàng ấy lên tiếng.
Trong phòng lại trải qua bầu không khí tĩnh lặng tuyệt đối, lát sau Tạ Thanh Li rũ mí mắt, âm thanh nhỏ nhẹ: "Con không buồn ngủ sao?"
"Con không ngủ được mà." Lăng Tri đưa mắt nhìn ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ ngọn đèn đang bao phủ lấy thân ảnh của Tạ Thanh Li, chăm chú ngắm nhìn hàng mi cong cong của nàng ấy, cất giọng thì thầm: "Con muốn được nghe mẫu thân kể chuyện xưa của người."
Tạ Thanh Li không do dự đáp: "Ta làm gì có nhiều chuyện xưa như Bùi Thù mà kể cho con nghe chứ."
"Con muốn nghe về cuộc sống trước kia của người cơ." Lăng Tri giãi bày tâm sự trong lòng.
Tạ Thanh Li không nói gì nữa.
Mỗi khi Tạ Thanh Li không muốn trả lời cho những câu hỏi của nàng thì đều chọn cách im lặng, Lăng Tri hiểu im lặng biểu thị cho ý ngầm từ chối, ánh sáng trong mắt tiểu cô nương dần vụt tắt, rầu rĩ ngã nghiêng xuống gối.
Vậy mà khi đầu nàng vừa chạm vào mặt gối thì Tạ Thanh Li lại tiếp tục nói: "Chuyện xưa của ta không thú vị đâu."
"Con muốn hiểu thêm về mẫu thân, hiểu thêm về những chuyện người đã từng trải qua thôi ạ." Vẻ mặt Lăng Tri nghiêm túc.
Chỉ có hiểu biết những chân tướng năm xưa thì mới có thể an ủi nàng đúng nơi đúng việc được.
Lăng Tri cảm thấy phân tích của Bùi Thù cực kỳ hợp lý, bèn đưa ra yêu cầu này với Tạ Thanh Li.
Lăng Tri sớm đã chuẩn bị