Lúc Lăng Tri tỉnh lại thì đầu óc xây xẩm, trước mắt ánh sáng nhập nhòe.
Nàng nhận ra bản thân đang ngửa mình nằm trên tảng đá gồ ghề, trên đỉnh đầu lá cây đong đưa, xuyên qua khe hở giữa các kẽ lá có thể nhìn thấy vô vàn ngôi sao lấp lánh chiếu rọi bầu trời đêm.
Ngay sau đó Lăng Tri nghe được tiếng nước chảy, tí tách lại tí tách từng giọt rơi đều đều.
Khẽ chớp mắt để tỉnh táo trở lại, Lăng Tri gắng sức ngồi lên, đến lúc này thì nàng mới cảm nhận được sự nhức mỏi lan tràn khắp thân thể, mu bàn tay truyền đến cảm giác nóng rát khó chịu.
Nàng cúi đầu kiểm tra mới biết thì ra bàn tay mình đã bị trầy một mảng da lớn, máu chảy đọng lại quanh miệng vết thương, một ít thì chảy dọc xuôi theo cánh tay nàng.
Lăng Tri nhíu chặt đôi mày, nàng nâng tay nhẹ nhàng thổi lên.
"Lại đây ta xem thử nào." Lăng Tri nghe được âm thanh phát ra từ bên cạnh liền ngoảnh đầu sang, nương theo ánh lửa bập bùng mà thấy được bóng dáng Tạ Thanh Li đang ngồi tựa bên dòng suối.
Tuy trước đây Tạ Thanh Li không thích việc trang điểm nhưng lại cực kỳ chú ý đến cách ăn mặc và vẻ ngoài chỉnh chu của mình, y phục nàng ấy lúc nào cũng phải trong trạng thái tươm tất nhất.
Nay Lăng Tri nhìn lâu vào Tạ Thanh Li liền thấy hơi kinh ngạc, nàng chưa bao giờ thấy mẫu thân nhếch nhác như lúc này cả.
Váy trắng trên người Tạ Thanh Li đã dính một lớp bùn đất, có vài nơi bị đá nhọn và nhành cây làm xước hẳn đi, sợi vải đều đã tơi ra hết.
Vài nơi trên y phục còn dính vệt máu đỏ thẫm trông rất ghê người.
Tuy vậy, dù xiêm y bên ngoài nàng đã dơ bẩn nhưng làn da lại rất sạch sẽ, hẳn là nàng ấy đã tắm rửa sơ qua một lượt rồi.
Lăng Tri bần thần nhìn vào mẫu thân, nàng không nghĩ nhiều mà chỉ vâng theo lời Tạ Thanh Li bước qua đó.
"Tay." Tạ Thanh Li chỉ ngắn gọn nói.
Lăng Tri giương tay phải lên trước mặt mẫu thân, Tạ Thanh Li vừa thấy liền nói: "Không phải tay này."
Lăng Tri chậm chạp "Ồ" một tiếng, nhanh chóng đổi tay khác.
Tạ Thanh Li thong thả vươn tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé, kéo Lăng Tri đến ngồi đối diện mình rồi dùng nước suối trong hắt lên miệng vết thương của nàng.
Động tác của Tạ Thanh Li cực kỳ dịu dàng nhưng tính cách Lăng Tri xưa nay vốn sợ đau, khuôn mặt nàng tái đi, miệng nhỏ vội chu lên thổi "phù phù" lên tay như thể nếu làm vậy thì sẽ không đau đớn nữa.
Tạ Thanh Li thấy nàng như vậy, vội an ủi: "Kiên nhẫn một lát." Chàng nói xong liền cúi đầu, thân thể đầy cứng ngắc xé một mảnh vải sạch sẽ nhất trên xiêm y tả tơi của mình để băng bó cho Lăng Tri.
Lăng Tri mông lung nhìn chằm chằm vào động tác của Tạ Thanh Li, sau một hồi xâu chuỗi giữa việc đã xảy ra trước đó cùng với hoàn cảnh của hai mẹ con nàng hiện tại thì cuối cùng nàng đã hiểu rõ hết mọi chuyện.
"Mẫu thân, Bùi Thù và mọi người sẽ không gặp chuyện gì đâu đúng không ạ?" Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu nàng lúc bấy giờ chính là điều này.
Tạ Thanh Li thoáng dời ánh mắt nhìn xuống mặt nước phản chiếu chiếc bóng của hai người cùng muôn vì tinh tú rải rác, mở miệng nói: "Hẳn là họ không sao đâu, lúc ta ôm con rơi xuống thì con hổ đã bị Bùi Thù làm cho trọng thương rồi.
Hai người đấu với một hổ chẳng còn mấy sức lực thì có lẽ không phải là vấn đề nghiêm trọng."
Lăng Tri nhẹ nhõm thở hắt ra, nỗi lo lắng vừa qua đi thì nàng lại cảm thấy cả người mềm nhũn.
Nàng cong người ôm bụng bên cạnh Tạ Thanh Li, không nói chuyện.
Tạ Thanh Li thấy nàng có vẻ khác thường bèn hỏi: "Đói bụng rồi sao?"
Lăng Tri gật đầu, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lắc đầu.
Tạ Thanh Li hơi buồn cười trước sự phân vân của con bé, ý cười bên môi vừa xuất hiện thì đã bị chàng kìm nén trở lại, chỉ khuyên nhủ: "Chịu khó một lát, bây giờ ta không thể đi tìm thức ăn được."
Nhờ vào ánh sáng phát ra từ ngọn lửa mà Lăng Tri nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt của Tạ Thanh Li, lòng đâm ra bồn chồn không ngớt.
Nàng quay đầu nhìn khu rừng rậm rạp tối đen như mực, thầm hạ quyết tâm, đứng bật dậy: "Mẫu thân, con đi tìm chút gì đó để ăn nhé."
Tạ Thanh Li bình tĩnh như đã biết từ trước, chàng vươn tay bắt lấy cánh tay không bị thương của Lăng Tri rồi nhàn nhạt nói: "Ở lại đây đi, chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là không sao đâu."
"Nhưng mà mẫu thân bây giờ đang..." Thật ra Lăng Tri chẳng mảy may lo lắng cho cái bụng đói của mình chút nào, nàng chỉ sợ Tạ Thanh Li đói bụng mà thôi.
Vẻ mặt Tạ Thanh Li đầy kiên quyết, lộ rõ ý không muốn tranh cãi thêm với Lăng Tri, tiểu cô nương đứng ngây ra một lúc lâu rồi cũng đành thỏa hiệp, nàng ngồi xuống ôm lấy hai chân của mình nhìn vào ánh lửa đang cháy phừng phực.
Đống lửa cháy rất lớn, cũng không biết Tạ Thanh Li đã làm cách nào để lượm được bó củi nhóm lửa này, nhưng có một điều chắc chắn là nó tốn rất nhiều sức lực của Tạ Thanh Li.
Yên tĩnh hồi lâu, Lăng Tri nhịn không được thấp giọng hỏi: "Mẫu thân, khi nào chúng ta mới có thể về nhà được ạ? Có khi nào...!chúng ta sẽ mãi mãi không về được không?"
"Cứ chờ đi." Tạ Thanh Li không hề hoảng loạn, chỉ trấn an Lăng Tri, "Chỉ cần Lục Sân và Bùi Thù còn sống thì nhất định sẽ phái người đến cứu chúng ta."
"Thế nhưng..." Lăng Tri còn định nói tiếp thì Tạ Thanh Li đã xen lời, "Nếu họ không tới thì ta sẽ đưa con về."
Lăng Tri không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẻ mặt của nàng cũng không vui vẻ lên nổi.
Trong mắt Lăng Tri thì Tạ Thanh Li cũng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm mà thôi, sao lại có thể tự mình đưa nàng rời khỏi chốn thâm sơn này được.
Vả lại, Lăng Tri cần phải bảo vệ tốt Tạ Thanh Li mới đúng.
Suy nghĩ sâu xa lại chợt làm cho Lăng Tri tự trách bản thân quá đỗi vô dụng, nếu không phải tại nàng thì hai mẹ con đã không cần rơi xuống nơi quỷ quái này rồi.
"Đừng nghĩ nhiều nữa, mau nghỉ ngơi đi."
Giọng nói của Tạ Thanh Li lại vang lên lần nữa, Lăng Tri chớp mắt, nàng hiểu rõ bây giờ ngoài nghỉ ngơi dưỡng sức ra thì mình cũng không có khả năng làm gì khác, may mắn thay xung quanh đây không có dã thú nào lảng vảng, có Tạ Thanh Li cùng ánh lửa ấm áp bên cạnh làm cho lòng Lăng Tri ổn định trở lại, nàng dựa vào ngực mẫu thân từ từ chìm vào giấc ngủ say.
***
Thời tiết ban đêm ở sơn cốc giá rét, khí lạnh lưu chuyển bốn phía, Lăng Tri bị lạnh mà tỉnh giấc, nàng theo quán tính rúc người vào nguồn nhiệt duy nhất bên cạnh.
Cơ thể người đó vừa mềm mại lại còn ấm áp không thôi, cứ hệt như nàng đang ôm lò sưởi vào lồng ngực vậy, cảm giác thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều.
Nhưng chỉ nằm được một lát thì Lăng Tri đã giật mình ngồi bật dậy.
Thân nhiệt Tạ Thanh Li cao đến mức không bình thường.
Lăng Tri vội vàng nương theo ánh lửa chưa tắt hẳn mà quan sát Tạ Thanh Li, đúng như dự đoán, hai gò má vốn tái nhợt của nàng ấy đã dần đỏ ửng lên, áng tóc rối tung rơi tán loạn bên người, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Mẫu thân?" Lăng Tri ôm chầm lấy Tạ Thanh Li, hoảng hốt gọi nàng ấy.
Tạ Thanh Li đã mất đi ý thức từ lâu, dù Lăng Tri có gọi như thế nào thì nàng cũng không đáp lại một lời mà chỉ ra sức cắn chặt môi dưới, mày đẹp nhíu lại, bộ dáng chật vật như thể đang phải chống chọi với giấc mộng đáng sợ.
Lần đầu tiên Lăng Tri thấy Tạ Thanh Li rơi vào tình cảnh như vậy, bình thường nàng ấy luôn là chỗ dựa vững chắc cho Lăng Tri, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Tạ Thanh Li cũng sẽ giải quyết đâu ra đấy, Lăng Tri không cần lo nghĩ quá nhiều.
Nhưng bây giờ Tạ Thanh Li đã chìm sâu vào cơn hôn mê, Lăng Tri bỗng nảy ra