Tuy Tạ Thanh Li không chịu rời đi cùng bọn họ, nhưng Lục Kinh và Tạ Ngọc vẫn quyết định tá túc lại nơi đây ít lâu.
Ba người vốn là bạn bè tốt từ nhỏ, mấy năm nay rất nhiều chuyện ập đến nên cũng khá lâu rồi chưa có dịp gặp mặt đầy đủ để hàn huyên tâm sự, Lục Kinh tính sẽ ngủ lại đây một đêm rồi sớm mai y sẽ rời đi.
Nhưng đêm hôm đó lại xảy ra vấn đề hết sức khó giải quyết.
Gian nhà của Tạ Thanh Li và Lăng Tri chỉ có hai phòng ngủ, không có phòng trống nào cho khách.
Bình thường khi Tạ Ngọc đến ở thì sẽ chung phòng với Tạ Thanh Li, nhưng nay lại lòi ra thêm một Lục Kinh khiến cục diện có hơi rối loạn.
Đối với Lăng Tri thì chuyện này chẳng có gì to tát cả, tất nhiên nàng sẽ ngủ cùng Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc rồi, ba nữ nhân ngủ chung một phòng.
Còn nam tử duy nhất, Lục Kinh, sẽ ngủ riêng ở phòng còn lại.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến Lăng Tri ngỡ ngàng không thôi.
Tạ Thanh Li, Tạ Ngọc và Lục Kinh sẽ ngủ chung một phòng, còn Lăng Tri sẽ ngủ riêng ở phòng còn lại.
Đối với loại quyết định khác thường này Lăng Tri hết sức kinh ngạc, nàng ngơ ngác nhìn bọn họ đầy băn khoăn, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành bất mãn trừng mắt nhìn Lục Kinh.
Thế mà nàng lại có ấn tượng tốt với y ngay lần đầu gặp mặt cơ đấy, không ngờ y cũng dám làm ra loại chuyện bắt cá hai tay này!
Lục Kinh tự dưng bị tiểu cô nương lườm nên đâm ra ngạc nhiên, ngoảnh sang Tạ Thanh Li và Tạ Ngọc ý hỏi quyết định này có gì không ổn sao.
Tạ Thanh Li dời tầm mắt, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.
Tạ Ngọc bên cạnh thì dùng khăn tay che đi nụ cười ra vẻ e thẹn.
Lục Kinh: "..." Liên tục né tránh nữ nhân trên người toàn mùi son phấn, Tạ Ngọc.
Đại tướng quân vang danh thiên hạ vì để bảo vệ hình tượng chính trực uy nghiêm của mình trước mặt thiếu nữ Lăng Tri nên đành chủ động qua đêm ở khách điếm, tránh bị nghi ngờ là kẻ trăng hoa có thói quen đùa bỡn trái tim nữ nhân.
Một đêm cứ thế qua đi, hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng thì Lục Kinh đeo mạng che mặt lén la lén lút như ăn trộm leo vào nhà Tạ Thanh Li.
Tuy hôm nay Lăng Tri không cần đến trường nhưng vẫn giữ thói quen dậy sớm, nàng nhoài người bên khung cửa sổ, thấy Lục Kinh bèn cất tiếng chào hỏi rồi chỉ vào dấu chân của y trên bức tường nhà mình, thắc mắc: "Vì sao thúc lại phải trốn tránh như thế ạ?"
"Thân phận của ta đặc biệt, không thể để ai phát hiện là ta đến đây được." Lục Kinh nói xong liền đanh mặt lại, y nhìn vào tiểu cô nương ngây thơ sau cánh cửa: "Cháu đừng kể cho ai biết về việc ta đã từng đến đây, cũng đừng đem quan hệ giữa ta và...!Tạ Thanh Li đi rêu rao lung tung, có được không?"
"Cháu hiểu mà!" Lăng Tri ngoan ngoãn gật đầu, bất chợt thân ảnh nàng thoăn thoát rời khỏi khung cửa, Lục Kinh đứng ở trước sân đợi một lát đã thấy tiểu cô nương đẩy cửa chạy ùa ra, trên tay nàng còn xách thêm một bọc đồ.
Lăng Tri dẫn Lục Kinh đến ngồi trước bàn đá, sau lại đưa cái bọc cho y: "Chắc là thúc cũng chưa có gì bỏ bụng đúng không ạ? Điểm tâm này cháu mua trên trấn cách đây vài hôm, thúc nếm thử xem." Nàng giải thích tiếp, "Dì Ngọc và mẫu thân không dậy sớm như vậy đâu, thúc cứ ăn từ từ kẻo nghẹn."
Lăng Tri khẽ liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Tạ Thanh Li, Lục Kinh gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói gì nữa mà mở bọc cầm lấy khối điểm tâm lên cho vào miệng.
Nhưng ánh mắt đượm ý tò mò của ai kia cứ quét qua quét lại trên người khiến y ăn không nổi nữa, chỉ đành đặt mẩu bánh đang ăn dở xuống rồi thở dài hỏi nàng: "Cháu định nhìn ta đến khi nào?"
Lăng Tri nghe xong hậm hực cười một tiếng, dứt khoát ngồi đối diện với Lục Kinh, hai tay ôm mặt nhìn y chằm chằm: "Thúc thật sự là Lục Kinh ư?"
Lục Kinh bật cười ha hả, gật đầu.
"Là vị Lục Kinh đó sao?" Lăng Tri không tin hỏi lại.
Lục Kinh càng cười lớn hơn, y đáp: "Nếu vị cháu đang nói đến là Đại tướng quân Lục Kinh thì đúng là ta."
"Vậy thì...!thúc quen biết mẫu thân như thế nào vậy ạ?"
Lục Kinh cũng không định giấu cô bé việc này, nhanh chóng nói: "Hai ta quen nhau từ nhỏ."
"Vậy thúc..." Lăng Tri định hỏi tiếp nhưng lời nói đến môi cũng chỉ ngập ngừng rồi thôi, nàng chần chờ nhìn y.
Lục Kinh cảm thấy tiểu cô nương hẳn là có chuyện gì quan trọng nên chỉ cười nói: "Có gì thì cứ nói thẳng đi, không sao đâu."
Lăng Tri thấy hắn có vẻ đồng ý bèn lấy hết can đảm nói ra: "Thúc thích mẫu thân của cháu hơn hay thích dì Ngọc hơn?"
Lục Kinh sửng sốt ngây ra như trời trồng, y không ngờ con bé sẽ hỏi đến việc này luôn đấy.
Chuyện đã nói ra nên Lăng Tri cũng không thèm che giấu nữa, nàng hỏi y vấn đề vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Vì sao trước đây thúc chưa bao giờ đến tìm mẫu thân?"
"Thúc có biết mẫu thân đã chờ đợi thúc rất lâu rồi không? Ngay cả Thường thúc thúc và Ngô thúc thúc thích người nhiều năm như thế mà người vẫn luôn thờ ơ, còn cả Lục công tử ở trấn lân cận cũng thích mẫu thân nhưng người chưa hề đáp ứng.
Mẫu thân...!mẫu thân vẫn luôn ở đây đợi thúc, nếu thúc thật sự là Đại tướng quân thì vì sao không đến đón người trở về?"
Giọng nói Lăng Tri toàn là cảm xúc bất bình thay cho Tạ Thanh Li, nàng khẽ chớp mắt tỉ mỉ quan sát thái độ của đối phương, nhỏ giọng lí nhí: "Thúc...!sẽ cưới mẫu thân chứ?"
Lục Kinh bị sặc ho sù sụ cả buổi, suýt chút nữa đã phun ra miếng bánh vừa cho vào miệng.
Y xoa cổ họng trợn trừng mắt nhìn Lăng Tri, trong lòng cảm thấy khiếp sợ không khác gì lúc Lăng Tri biết được thân phận của y tối qua.
Cuộc đời Lục Kinh đã từng lặn lội chinh chiến nơi sa trường, cũng đã từng trải qua bao hồi phong ba chốn kinh thành, vậy mà chưa từng gặp phải câu chuyện nào đáng sợ như hôm nay đâu đó!
Y nhìn vẻ mặt của Lăng Tri, nói với giọng điệu như thể chuyện không có gì đáng để đau khổ cả: "Tất nhiên là ta sẽ không thành thân với nàng ấy rồi."
Lăng Tri cứng đờ, im lặng không đáp.
Lục Kinh ngại ngùng ho khan một tiếng, y thản nhiên lấy miếng điểm tâm lên nhấm nháp, muốn mượn cớ lảng sang chuyện khác để thoát khỏi loại đề tài đáng xấu hổ này.
Ai ngờ được y chỉ vừa với tay qua thì tiểu cô nương đã bực tức giằng lấy bọc điểm tâm ôm chặt vào ngực, nước mắt quanh tròng nhìn y hỏi: "Vì sao chứ?"
Vì sao ư?
Lục Kinh mang trong mình một bụng nguyên nhân mà không thể giải thích, thầm nghĩ y còn oan uổng hơn cả Lăng Tri nữa ấy chứ! Cứ ngỡ yên ổn đón được công tử về là xong, đâu biết còn dây ra thêm một đống rắc rối đính kèm đằng sau.
Câu hỏi này không thể giải đáp, y cũng không thể đem hết nguồn cơn sự việc nói cho Lăng Tri được nên chỉ đành đeo danh hiệu "Kẻ phụ bạc" dưới cái nhìn phẫn nộ của con bé.
Thế cho nên khi Tạ