"Nàng chỉ cần đổi sang y phục của nam nhân thôi mà, không cần phải lo lắng đâu." Giang Hàm lắc đầu, định nói ra mấy câu khuyên nhủ Tạ Thanh Li nhưng khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại tỏ ý không muốn nghe hắn nói nữa.
Giang Hàm càng nghĩ càng thấy khổ không chịu được, thầm than vận số năm nay của bản thân đúng là không tốt!
Vất vả đi từ kinh thành đến đây làm việc lại được phân phó cho nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ thì thôi đi, may mắn lắm mới gặp được mỹ nhân tuyệt sắc nhường này, vốn đang định làm ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân một phen thì người ta lại tránh hắn như tránh tà.
Muốn làm anh hùng đúng là khó quá đi thôi!
Hắn thở dài một hơi, tâm tư thay đổi, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tri: "Tiểu cô nương, mau khuyên nhủ mẫu thân của con giúp ta được không?"
Hắn vừa nói vừa cắt đứt sợi dây thừng trên cổ tay của Lăng Tri và Tạ Thanh Li.
Thấy dây thừng trên tay lỏng ra, Lăng Tri hiểu ý vị thúc thúc này nên vội vàng kéo tay mẫu thân, thấp giọng năn nỉ: "Mẫu thân, thúc ấy cũng không có vẻ là người xấu đâu, người nghe theo lời người ta một lần được không? Sau đó chúng ta cùng nhau..."
Tạ Thanh Li nhàn nhạt liếc Lăng Tri một cái, Lăng Tri thấy ánh mắt của mẫu thân liền im bặt, cúi đầu nắm chặt tay Tạ Thanh Li không buông.
Giang Hàm hết nhìn đại mỹ nhân rồi lại nhìn tiểu mỹ nhân bên cạnh, đau đầu thầm kêu khổ một tiếng.
Cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình mới nên việc thôi!
"Cô nương à, nàng không nghĩ cho bản thân thì cũng nên lo lắng cho nữ nhi của nàng chứ.
Vừa rồi đám người đó đều đi tìm đại vương của chúng, nếu hắn ta tới rồi thì không phải cả hai người đều bị nhốt lại ở đây ư? Nàng chắc hẳn cũng không muốn tiểu cô nương này phải mắc kẹt ở đây cả đời đúng không?"
Tạ Thanh Li mấp máy môi muốn nói lại thôi, Giang Hàm thấy tuy mặt nàng vẫn lạnh lùng nhưng cũng ôn hòa hơn lúc nãy không ít, thừa thắng xông lên tận tình khuyên bảo: "Nàng nhìn xem, bên kia có một bức bình phong, nàng cứ qua đó thay y phục, ta đảm bảo sẽ không nhìn lén! Bây giờ nàng nhanh chóng thay xong rồi chúng ta rời đi vẫn còn kịp."
Thật ra thì lời của tên này không phải không có lý, chỉ là Tạ Thanh Li không tình nguyện đổi sang y phục của nam nhân mà thôi.
Dù biết đây là biện pháp tốt nhất nhưng nàng cần suy nghĩ trong chốc lát.
Ít phút sau, dưới cái nhìn nóng bỏng mang theo vẻ chờ mong của Giang Hàm và Lăng Tri, Tạ Thanh Li đành phải thỏa hiệp.
Nhận lấy y phục từ tay Giang Hàm mà nàng lo lắng hết sức, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Tạ Thanh Li mở bọc ra, cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng của kiện y phục này.
Đây chắc hẳn là đồ mà Giang Hàm trộm được từ trong sơn trại: bộ y phục một màu xám xịt, cổ áo tay áo rộng thùng thình.
Tuy Tạ Thanh Li cao hơn nữ tử bình thường một chút nhưng mang lên người nàng cũng có vẻ hơi lớn.
Tạ Thanh Li bất động thanh sắc cầm lấy xiêm y lại vô tình thấy được một dải lụa trắng được bọc kín trong cái túi màu đen được Giang Hàm nhét phía dưới bộ y phục màu xám.
Tạ Thanh Li khó hiểu, ngay cả Lăng Tri bên cạnh cũng tò mò chỉ vào dải lụa trắng hỏi: "Cái đó được dùng làm gì vậy ạ?"
Giang Hàm vuốt cằm, mặt nhuốm đầy ý cười nói: "Cái này là để quấn ở, khụ khụ..." Hắn kho khan hai tiếng, tròng mắt cố ý hướng đến trước ngực Tạ Thanh Li, giơ tay lên chỉ vào: "Chỗ đó."
Giang Hàm cảm thấy bản thân thật sự quá thông minh, trong giọng nói cũng không nén nổi sự đắc ý, giữa tình thế dầu sôi lửa bỏng mà hắn còn tinh tế đến nhường này cơ đấy!
Tạ Thanh Li: "..."
Giang Hàm nói câu này xong có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, quyết định đâm lao đành phải theo lao, phán tiếp một câu xanh rờn: "Có vẻ rất vừa vặn với kích cỡ của nàng đấy chứ!"
Hắn vốn tưởng nói xong lời này thì sẽ thấy khuôn xấu hổ đỏ bừng của Tạ Thanh Li, ai ngờ nàng chỉ lẳng lặng nắm chặt mảnh vải đưa mắt đánh giá hắn, ánh nhìn có vài phần dò xét.
Giang Hàm xấu hổ xoa mũi, thầm nghĩ chiêu thức tán tỉnh này lần nào hắn áp dụng với các cô nương cũng đều thành công hết cơ mà, sao đối với Tạ Thanh Li thì mình mới là người thẹn thùng chứ!
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, liếc nhìn cửa sổ thấp giọng nói: "Được rồi, được rồi.
Hai người nhanh đi thay y phục đi, ta đứng đây canh chừng."
"Hai người ư?" Lăng Tri cảm thấy không đúng lắm, bèn hỏi: "Con cũng phải thay ạ?"
Giang Hàm chỉ vào bộ y phục nhỏ màu đen còn lại trên bàn, nhướng mày nói: "Của tiểu cô nương con đấy! Tuy không cần phải mặc đồ của nam tử nhưng ít nhất cũng nên thay bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt kia ra chứ! Nếu chẳng may bị bọn chúng phát hiện thì phiền lắm."
"Vậy..." Lăng Tri vội vàng đáp ứng, nhón chân ôm lấy xiêm y trên bàn nắm tay định kéo Tạ Thanh Li lui sau bình phong: "Mẫu thân, chúng ta đi thôi."
Người đằng sau hoàn toàn bất động.
Lăng Tri khó hiểu nhìn mẫu thân, Tạ Thanh Li chỉ đứng im nhìn chằm chằm Lăng Tri, không biểu tình lên tiếng: "Con thay trước đi."
"Lúc này còn trước sau cái gì, nàng mau đi cùng con nàng đi, nếu không sẽ không kịp mất!" Bên này Giang Hàm nghe xong suýt nữa đã quỳ xuống van xin hai vị tổ tông này, vội vàng thúc giục.
Tạ Thanh Li dù cho không tình nguyện đến mấy thì cũng bị Lăng Tri kéo đi.
Tạ Thanh Li một tay cầm trang phục, tay kia giữ chặt dải lụa thắt ngực kia thật lâu cũng không có chút động tác nào.
Ngược lại với nàng, Lăng Tri bên cạnh nhanh chóng cởi sạch bộ độ đang mang trên người, khoác y phục màu đen