Im lặng một lúc thì Diệp Nghi mới nói: "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lăng Tri lắc đầu, bây giờ trong lòng nàng rối tung rối mù nên chẳng thể nào có đủ can đảm để nói ra.
Nàng đứng cạnh cửa, ngẩng đầu suy nghĩ chốc lát rồi thử hỏi dò, "Người đang nghỉ ngơi hả? Con vào ngồi một lát được không?"
Ánh mắt Diệp Nghi lộ ra ý cười, chàng gật đầu, nghiêng mình sang một bên để Lăng Tri đi vào.
Tình cảnh bây giờ giống hệt như lúc nhỏ Lăng Tri ôm chăn gối đứng trước cửa phòng Tạ Thanh Li, chẳng qua đã nhiều năm như thế, hai người đều đã thay đổi mất rồi.
Lăng Tri càng nghĩ càng buồn, nàng vào phòng ngồi một mình trong góc, ngước mắt nhìn chăm chú vào từng dãy sách mà nàng không biết tên đặt trên kệ, Diệp Nghi đi đến hỏi, "Ngươi đến đây để ngồi ngây ra như vậy đấy hả?"
Lăng Tri lắc đầu, nàng ôm má suy nghĩ một lúc rồi gọi: "Diệp Nghi."
Diệp Nghi gật đầu, "Ừ."
Một hỏi một đáp trông có vẻ rất tự nhiên.
Lăng Tri đang cân nhắc nên nói thế nào cho giống như nàng không quan tâm lắm mà chỉ vô tình hỏi ra, nàng chớp mắt rồi lí nhí, "Trước khi nhận nuôi con thì người vẫn luôn ở một mình sao?"
"Hả?" Diệp Nghi ngồi xuống cách đó không xa, chàng cúi đầu dọn dẹp đống thư từ trên mặt bàn, khẽ lắc đầu.
Nét mặt Lăng Tri ảm đạm, nàng không ngờ Diệp Nghi đã có người trong lòng từ lâu.
Nhưng Diệp Nghi lại bổ sung, "Khi ấy Thái tử thường xuyên đến thăm ta, Tạ Tẫn Hoan và Lục Kinh cũng vậy, bọn họ lớn lên cùng ta.
Cả Tiêu bá nữa, ông ấy là người đã nuôi ta lớn."
Nói xong, chàng nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Lăng Tri mà ngạc nhiên hỏi: "Sao thế?"
Lăng Tri vội lắc đầu, trong miệng nàng lẩm bẩm câu gì đó rồi không nén được mà vùi mặt vào cánh tay mình.
Diệp Nghi nhìn Lăng Tri như cười như không, chàng không nói thêm gì mà chỉ chờ nàng tiếp lời.
Một lúc sau Lăng Tri mới hỏi: "Vậy...!sau này thì sao?"
Nếu nàng muốn biết người Diệp Nghi thích là ai thì phải xác định đúng mốc thời gian.
Căn cứ theo những lời chàng vừa nói, trước đây chàng chỉ ở bên cạnh những người đó nên nữ nhân chàng thích hẳn sẽ không xuất hiện tại khoảng thời gian này.
Sau khi Diệp Nghi nhận nuôi nàng, tuy lúc ấy nàng còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ ràng là cả trấn ai cũng xem Diệp Nghi như một nữ nhân, Diệp Nghi lại càng không muốn tiếp xúc với ai, nhiều năm như thế mà chàng có thích ai đâu.
Mãi đến khi huynh trưởng của nàng đến Trấn Thu Phong đón nàng về, Diệp Nghi lặn mất tăm, không biết đã đi nơi nào.
Nếu việc chàng có người trong lòng là thật thì chắc là đã xảy ra ngay khi ấy.
Lăng Tri đã nghĩ đâu ra đấy, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Nghi không chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi người rời khỏi Trấn Thu Phong thì vẫn luôn ở trong sơn cốc sao?"
Diệp Nghi "Ừ" một tiếng, "Cũng không chỉ có mỗi ta, thỉnh thoảng Tẫn Hoan sẽ đến ở chung mấy ngày."
Nghe được câu đầu tiên của chàng, suýt chút nữa Lăng Tri đã đứng bật dậy, đến khi nghe được cái tên Tạ Tẫn Hoan trong miệng chàng thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cứ rầy rà do dự làm Diệp Nghi cảm thấy không đúng lắm, chàng buồn cười nhìn tiểu cô nương cứ muốn nói lại thôi, "Cuối cùng ngươi muốn nói điều gì thế?"
Lăng Tri bị chàng hỏi, muốn nói mà không được, chỉ đành tròn mắt nhìn chàng một lúc rồi nói: "Con nghe nói..."
"Nghe nói gì?"
Lăng Tri cắn môi, "Con nghe người ta nói người đã có người trong lòng."
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Làn gió lùa vào khung cửa, thổi bay xấp giấy mỏng trên bàn khiến chúng vang lên tiếng sột soạt, một loại âm thanh tiêu điều đáng sợ.
Vừa nói xong Lăng Tri đã cảm thấy hối hận khôn tả, nhưng vì sao lại cảm thấy như thế thì nàng cũng không biết, trong lòng nàng bây giờ trống rỗng như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đã vỡ tan tành.
Diệp Nghi ngồi trước mặt nàng, chỉ vừa mới đây thôi trông chàng vẫn bình thường lắm, nhưng bây giờ lại bày ra vẻ mặt không chịu đựng nổi.
Đôi mắt đen láy của chàng nhìn chằm chằm Lăng Tri một cách nặng nề, hình bóng của tiểu cô nương phản chiếu trong đôi mắt chàng, chàng có ảo giác như mình đã chẳng thể nào phân rõ được ai.
Rất lâu sau, làn mi chàng rung rung, chàng quay đầu đi nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
Lăng Tri ngập ngừng, nàng giơ tay lên chỉ bừa ra ngoài cửa sổ, "Thường Thịnh và Ngô Duyệt."
Diệp Nghi chỉ đáp lại mà không bày tỏ thêm ý kiến của mình, ánh mắt chàng dừng lại ở khoảng không bên ngoài cửa sổ.
Chàng như thế này làm Lăng Tri trở tay không kịp.
Không phủ định mà cũng không thừa nhận, thoáng chốc Lăng Tri chẳng biết nên làm sao.
Nàng không hiểu rõ ý của Diệp Nghi là gì.
Mà càng không hiểu rõ thì nàng lại càng thích liên tưởng miên man.
Thời gian chỉ vừa trôi trong chốc lát, mà Lăng Tri có cảm giác như nàng đã đi qua xuân hạ để vào thu đông, cái nóng bức của mùa hạ và sự giá rét của mùa đông cứ thay phiên nhau chiếm cứ thân thể nàng.
Dù nàng muốn ngưng đi những suy nghĩ rối bời này, nhưng lại chẳng thể ngăn cản.
Nàng nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế thì nàng sẽ điên mất, cuối cùng nàng họ nhẹ một tiếng, gom đủ can đảm để thốt lên: "Thật vậy ư?"
Diệp Nghi thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Lăng Tri lần nữa.
Điều này càng khiến gió mưa trong lòng nàng trở nên dữ dội hơn.
Nàng nhìn Diệp Nghi đầy căng thẳng, chờ chàng trả lời.
Diệp Nghi cũng nhìn Lăng Tri, lát sau chàng mới nói, "Chuyện này rất quan trọng với ngươi sao?"
Lăng Tri tưởng chàng sẽ cho nàng một đáp án, ai ngờ chỉ chờ được một câu như vậy, nàng chần chờ một lúc rồi gật đầu thật mạnh, nàng nắm chặt làn váy, cắn môi đáp: "Cực kỳ quan trọng!"
Mặt mày chàng dần dịu xuống, chàng cúi mắt, dưới sự mong chờ của Lăng Tri cuối cùng chàng cũng gật đầu, "Đúng thế."
Lời nói này hệt như bông tuyết nhẹ tênh rơi xuống từ bầu trời mùa đông, dừng lại bên song cửa sổ, kết thành sương lạnh phủ mờ tâm trí Lăng Tri.
Nàng cứng mình, khẽ chớp mắt rồi tự lặp lại câu nói đó trong lòng một lần nữa, cuối cùng cũng hiểu được ý chàng là gì.
Diệp Nghi lại nói tiếp, "Đúng thế, ta đã có người trong lòng."
Mặt mũi Lăng Tri tái đi, nàng cũng muốn hỏi chàng như Thường Thịnh và Ngô Duyệt đã nhờ cậy lắm chứ, người đó là ai, trông như thế nào, tên gọi là gì, đối xử với chàng tốt không.
Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nghẹn ngào chẳng thể thốt nên lời.
Từ bên trong lòng nàng có một âm thanh vọng lên rằng, bây giờ lòng nàng không vui.
Nàng vừa tủi thân vừa buồn khổ, nàng không muốn Diệp Nghi có người trong lòng chút nào.
Nàng không muốn có ai đó thay thế vị trí của nàng trong lòng Diệp Nghi.
Ý nghĩ này khiến Lăng Tri khựng lại, nàng chợt tỉnh giấc giữa vô số suy nghĩ rối như tơ