EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
"Công tử!"
"Diệp Nghi!"
Lăng Tri và Tạ Tẫn Hoan đồng thời kêu lên, chàng đứng loạng choạng giữa ngọn lửa, không biết có nghe được tiếng gọi của bọn họ hay không.
Khung cảnh ban đêm tối đen như mực, chỉ có nơi đó có ngọn lửa cháy bốc lên cao, chiếu sáng ngời như thể muốn thiêu rụi mọi thứ.
Diệp Nghi đứng ngược sáng, trên tay chàng cầm theo thanh chủy thủ, máu tươi chảy xuôi theo thân dao.
Y phục chàng xộc xệch, mái tóc dài rối tung, toàn bộ người chàng đâu đâu cũng có vết thương thấm máu nhìn mà sợ hãi không thôi.
Chỉ mới nhìn một cái mà mắt Lăng Tri đã đỏ lên.
Vẻ mặt Diệp Nghi đờ đẫn, dường như chàng chỉ ra tay theo bản năng, mấy tên cướp đua nhau tiến lên tấn công.
Tuy trông chàng khá chật vật nhưng mỗi chiêu thức xuất ra đều mạnh mẽ và tàn nhẫn, chỉ trong chốc lát mà nơi đây đã máu chảy thành sông.
Trên người chàng càng xuất hiện thêm nhiều vết thương hơn, Lăng Tri sợ hãi che miệng lại, suýt nữa đã bật ra thành tiếng.
Tạ Tẫn Hoan thoạt trông bình tĩnh hơn Lăng Tri nhiều, hắn liếc mắt, nhủ thầm người đến ngày một nhiều, tuy bọn chúng mang y phục tầm thường để che giấu nhưng nhìn võ công là biết chúng không phải hạng đơn giản, chắc chắn là cao thủ đến từ kinh thành.
Hắn lo lắng kéo tay Lăng Tri, nhìn sang Diệp Nghi, "Đưa Công tử ra ngoài!"
Lăng Tri cắn môi gật đầu, bọn họ vượt qua đám người một cách khó khăn, nhờ Tạ Tẫn Hoan dùng kiếm mở đường mà cuối cùng họ cũng đã đến bên cạnh Diệp Nghi.
"Công tử!" Tạ Tẫn Hoan vung kiếm chém bay một tên cướp vừa xông đến, hắn cắn răng khuyên, "Công tử, người mau đi trước đi!"
Nhưng ngay lúc này bỗng có một mũi tên bay ra từ ánh lửa, xuyên qua màn đêm đâm thẳng vào ngực Diệp Nghi!
"Diệp Nghi!" Sắc mặt Lăng Tri nhợt nhạt như tuyết trắng, nàng trơ mắt nhìn Diệp Nghi từ từ ngã xuống trước mặt nàng.
Tạ Tẫn Hoan cũng bàng hoàng không khác nàng là bao, dù hắn muốn đến xem tình trạng của Diệp Nghi nhưng xung quanh hỗn loạn khôn tả, mỗi việc chống chọi với sự tấn công liên hồi của đám cướp cũng đã là chuyện khó chứ đừng nói đến việc đưa Lăng Tri và Diệp Nghi thoát ra khỏi vòng vây!
Ngay khi Diệp Nghi gục xuống thì Lăng Tri đã kịp ôm chặt lấy chàng, hai người cùng ngã xuống.
Lửa cháy lớn hun nóng mặt đất, cơ thể của người trong lòng lạnh băng, Lăng Tri cẩn thận cầm tay chàng khẽ gọi, "Diệp Nghi?"
Diệp Nghi vẫn giữ bộ dáng mất hồn mất vía như lúc nãy, dù nàng có kêu bao nhiêu thì cũng không thể mang tâm trí chàng trở về.
Chàng nằm trong ngực Lăng Tri hờ hững nhìn ngọn lửa rực cháy, mãi không đáp lại.
Lòng Lăng Tri trĩu nặng, nàng không biết vì cớ gì mà chàng lại trở nên như vậy, nàng nên làm gì bây giờ đây.
Nàng dáo dác nhìn cảnh mọi người giao đấu với nhau, giữa đống hỗn độn này chẳng ai giúp được nàng cả.
Mắt Lăng Tri cay cay, tay nàng khẽ dừng lại bên miệng vết thương trên người chàng, không dám đụng đến mũi tên trên ngực.
Trong thời khắc này ai cũng có mối bận tâm của riêng mình, bây giờ Diệp Nghi chỉ có mỗi nàng, chỉ mỗi nàng mới có thể mang chàng đi.
Nàng không thể mất bình tĩnh, cũng không thể nhút nhát như trước đây.
Giờ đây Lăng Tri chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, chính ý niệm này đã giúp nàng ngăn lại dòng nước mắt để đỡ Diệp Nghi lên.
"Con sẽ đưa người ra ngoài." Lăng Tri thì thầm, nàng dùng hết sức bình sinh nâng cơ thể Diệp Nghi lên, để đầu chàng tựa lên vai mình, sau lại nhỏ giọng an ủi, "Sẽ không sao đâu."
"Thế nên người phải sống tiếp, được không?" Lúc nói câu này thì giọng Lăng Tri đã dần nức nở, nhưng nàng lại cố kìm nén không cho mình khóc thành tiếng.
Suối tóc đen dài của Diệp Nghi xõa tung, gò má chàng nhợt nhạt không chút máu, dường như chàng đã mê man không còn tỉnh táo.
Lăng Tri còn chưa kịp cất bước thì lại nghe được một âm thanh vang lên rất khẽ, nàng cúi đầu nhìn, thì ra thanh chủy thủ đã tuột khỏi bàn tay Diệp Nghi rơi xuống đất.
Lăng Tri thốt lên với giọng không thể tin được, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi của người bên cạnh, "Diệp Nghi?"
"Ừ." Cuối cùng chàng cũng mở miệng đáp lại, dù chỉ là một chữ thôi mà chàng đã vất vả như thế.
Chưa bao giờ Lăng Tri thấy một Diệp Nghi như vậy, trong lòng nàng lại càng lo thêm, nỗi sợ hãi đã thôi thúc Lăng Tri làm một điều mà nàng chưa bao giờ ngờ được.
Nàng nhón chân hôn