Lăng Tri ngửa đầu nhìn hắn, chỉ cần nhìn thấy Giang Hàm là nàng lại nhớ đến khung cảnh máu me đầm đìa hôm qua, trong lòng có chút sợ hãi liền lùi lại nửa bước nhưng ngoài mặt lại làm vẻ điềm tĩnh hỏi hắn: "Sao thúc lại ở đây?"
"Thúc tới để xem con đã khỏe chưa ấy mà." Giang Hàm cười tủm tỉm nhìn Lăng Tri.
Lăng Tri có chút bất ngờ, vội hỏi lại: "Chứ không phải thúc tới để thăm mẫu thân sao?"
Giang Hàm giả bộ đứng đắn: "Đại mỹ nhân không ở nhà thì đương nhiên ta đến đây để tìm tiểu mỹ nhân rồi.
Sao? Ngay cả tiểu cô nương con cũng không muốn tâm sự với ta ư?"
Lăng Tri tuổi còn nhỏ không biết phải đối mặt với cách nói chuyện ba hoa này của Giang Hàm như thế nào, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn.
Lăng Tri chợt nghĩ đến việc hôm qua lúc bị tên Đại Vương kia phát hiện, Tạ Thanh Li và Giang Hàm đã ôm nhau rất lâu, trong lòng liền cảm thấy rất phức tạp.
Nàng chưa bao giờ thấy Tạ Thanh Li tiếp xúc thân mật với ai như vậy, càng chưa từng thấy mẫu thân ôm ai trừ mình.
Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ nếu không vì Lăng Tri thì có lẽ nàng ấy đã tìm được một phu quân tốt nương tựa cả đời rồi cũng nên.
Nhìn về phía Giang Hàm, Lăng Tri nhỏ giọng hỏi: "Có phải thúc...!mến mộ mẫu thân của con không?"
Giang Hàm còn đang tùy ý ngồi trên đầu tường, hắn nghe Lăng Tri nói xong liền bật cười ha hả, hai tròng mắt híp lại chống cằm nói: "Mẫu thân của con xinh đẹp tuyệt trần, ta đương nhiên rất thích nàng rồi."
"Vậy thúc sẽ đối xử thật tốt với mẫu thân của con chứ?" Lăng Tri nghĩ tới nghĩ lui, tuy nàng cũng không tình nguyện lắm nhưng quyết định vẫn hỏi hắn thử xem sao.
Giang Hàm nở nụ cười, gật đầu nói: "Ta hiểu rõ nhất là mấy loại chuyện thương hương tiếc ngọc này đó!"
Lăng Tri nghe xong, không biết lại đang suy nghĩ lung tung đến việc gì, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ buồn buồn.
Giang Hàm chợt nhảy xuống, tiến vài bước lên trước mặt Lăng Tri nhướng mày nói: "Không định mời ta vào nhà ngồi một lúc sao?"
"Mẫu thân dặn con không được mời người lạ vào nhà!" Lăng tri có chút dao động, Giang Hàm nhịn không được bất đắc dĩ nói: "Tối hôm qua ta vừa mới cứu mạng hai người mà cũng được tính là người lạ sao?"
Lăng Tri vẫn kiên quyết không nghe theo, nàng chỉ vào bàn ghế đá trước sân, thấp giọng nói: "Thúc đến đó ngồi đi."
Giang Hàm đành phải gật đầu đáp ứng, cúi xuống nhìn Lăng Tri: "Vậy cũng được.
Con đến nói chuyện với ta nhé?"
Lăng Tri do dự một lát rồi đáp lại.
Giang Hàm đến bên bàn đá ngồi xuống.
Lăng Tri suy nghĩ trong chốc lát rồi chợt đứng dậy về phòng pha cho Giang Hàm một chén trà nhỏ, y uống một ngụm, biểu tình kinh ngạc mở miệng tán thưởng: "Lá trà này tuy không phải loại thượng hạng nhưng tay nghề của người pha rất rốt.
Tiểu mỹ nhân à, con lợi hại thật!"
"Con không lợi hại đâu, là mẫu thân dạy con đó." Lăng Tri tùy ý trả lời hắn, từ từ ngồi xuống một cách cẩn thận, trên mặt tiểu cô nương viết rõ mấy chữ "không biết tên Giang Hàm này đến đây là có ý đồ gì đây".
Giang Hàm cảm nhận được ánh mắt đầy phòng bị của nàng, nghiêm túc nói: "Đừng căng thẳng, hôm nay ta đến tìm con để hỏi chút việc mà thôi."
Lăng Tri vuốt chén trà, thấp giọng nói: "Thúc muốn con kể ít chuyện của mẫu thân cho người nghe ư?"
Giang Hàm cười cười: "Tiểu mỹ nhân rất thông minh."
Lăng Tri cũng không kinh ngạc lắm, nàng bình tĩnh đáp: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến hỏi con về chuyện mẫu thân."
Giang Hàm: "..."
Lăng Tri lại tiếp tục: "Ở trấn này người mến mộ mẫu thân của con nhiều vô kể, thúc sẽ không lọt nổi vào mắt xanh của người đâu!"
Giang Hàm vui vẻ cười rộ lên.
Hắn cảm thấy đứa trẻ này đúng là đang cố tình chỉnh hắn, không đề cập đến chuyện rốt cuộc người nào mới được Tạ Thanh Li coi trọng nữa.
Hắn trầm tư ít phút rồi hỏi nàng: "Con có biết phụ thân của con là ai không?"
"Phụ thân?" Lăng Tri ngẩn ra, không hiểu vì sao Giang Hàm lại nhắc tới đề tài này.
Giang Hàm gật đầu, một tay chống cằm nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ con không muốn biết cha mình trông ra sao, phẩm chất như thế nào ư? Ta thì rất tò mò, không biết kiểu nam nhân gì mới có thể may mắn cưới được Tạ Thanh Li khiến nàng cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn đây?"
Lăng Tri đang nhấp một ngụm trà liền sặc một cái, ho khan vài tiếng.
Giang Tri nghi hoặc nhìn nàng, nàng hắng giọng: "Mẫu thân chưa từng xuất giá."
"Chưa từng?" Lúc này đến phiên Giang Hàm kinh ngạc.
Lăng Tri gật đầu kể hết nguồn cơn mọi chuyện cho hắn.
Giang Hàm nghe xong nhịn không được liền bật cười, lắc đầu thở dài: "Thì ra là thế, nói như vậy thì ta vẫn còn cơ hội đúng không?"
"Không phải thúc vì có cảm tình với mẫu thân nên mới hỏi con mấy chuyện này sao?"
Giang Hàm im lặng không đáp, một lát sau mới hỏi lại: "Vậy con có biết mẫu thân con trước kia có thân phận gì, kiếm sống bằng cách nào không?"
"Con..." Đối với vấn đề này Lăng Tri có chút mờ mịt, từ trước đến nay nàng không nghĩ nhiều như thế.
Lăng Tri vẫn luôn dựa dẫm vào Tạ Thanh Li, hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày, đối với chuyện cuộc sống trước kia của Tạ Thanh Li như thế nào Lăng Tri cũng không hề thắc mắc quá nhiều.
Bây giờ Giang Hàm đột nhiên hỏi như vậy lại khiến Lăng Tri cảm thấy mình không biết chút nào về Tạ Thanh Li cả, trước kia mẫu thân là người như thế nào, trải qua những chuyện gì nàng cũng đều không biết.
"Con không biết." Lăng Tri mờ mịt lắc đầu.
Giang Hàm thấy biểu tình của nàng, thầm nghĩ chắc là cũng không thể tìm hiểu được gì từ tiểu cô nương này, bèn mở miệng nói tiếp: "Đêm qua hình như tên Đại Vương kia quen biết mẫu thân của con."
Lăng Tri ngẩn người, căn cứ theo tình hình tối qua thì lời Giang Hàm nói không sai.
Thái độ của tên Đại Vương kia từ sau khi nhìn thấy dung mạo của Tạ Thanh Li liền trở nên kì lạ, như thể đã từng quen biết nàng ấy, lại còn rất sợ Tạ Thanh Li nữa là đằng khác.
Dẫu thế thì Tạ Thanh Li cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt, sao lại vô duyên vô cớ khiến hắn ta có biểu tình như vậy kia chứ?
Lăng Tri càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chần chờ không đáp lời Giang Hàm.
Giang Hàm thấy nàng có vẻ đã thông suốt chút ít bèn gật đầu cười: "Ta cũng cảm thấy giữa hai người họ chắc chắn có chuyện ẩn khuất."
Giang Hàm dừng lại để lấy hơi, nói tiếp: "Vốn dĩ lần này ta tới Thu Phong Trấn là để điều tra một vụ án mạng từ mấy năm trước, mà chuyện này lại có liên quan đến tên Đại Vương kia nên ta cũng tiện thể theo dõi hắn một lượt.
Ai biết rằng hắn ta đối với mẫu thân con có chút đáng ngờ, rất có khả năng mẫu thân con cũng không tránh khỏi dây mơ rễ má với vụ án này."
Lăng Tri hoang mang: "Vụ án mạng?"
"Là một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng mới đúng." Giang Hàm thấy nàng bắt đầu trở nên khẩn trương liền nổi lên tâm tư trêu đùa: "Vụ việc lần đó liên lụy đến rất nhiều mạng người, nếu lần này còn không tra ra nguồn cơn sự việc thì ngay cả cái đầu ta cũng không giữ được mất.
Con nói xem có phải là một vụ án nghiêm trọng không?"
Lăng Tri bị lời này của Giang Hàm dọa cho chết khiếp, khuôn mặt trắng bệch nhỏ giọng hỏi hắn: "Rốt cuộc tối hôm qua bọn thổ phỉ kia có kết quả như thế nào? Người ở trên trấn không xảy ra việc gì đúng không ạ?"
"Trừ một vài người bị thương thì số người dân trong trấn còn lại vẫn ổn."Giang Hàm trấn an nàng, "Bọn họ đã sớm lên kế hoạch kĩ càng, đêm qua là thời cơ xuất binh tốt nhằm khiến đám thổ phỉ trở tay không kịp.
Trước mắt thì những tù nhân đã được thả ra còn toàn bộ thổ phỉ đều đang bị nhốt lại, con cứ yên tâm."
Tâm trạng Lăng Tri lúc này mới khá hơn, nếu Giang Hàm đã nói vậy thì Thường Thịnh và Ngô Duyệt hẳn cũng đã an toàn rồi.
Lăng Tri đang tính toán hỏi thêm vài câu thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cổng tiến vào, Giang Hàm nghiêng tai lắng nghe rồi nhanh chóng cười: "Mẫu thân của con trở lại rồi, ta có việc phải đi trước đây."
Hắn nói xong liền vội vàng đứng lên, quay lại nhìn Lăng Tri chớp mắt cười: "Đừng nói với mẫu thân của con là ta đến đây hỏi về nàng ấy nhé!"
"Sao lại không ạ?" Lăng Tri khó hiểu.
Giang Hàm không giải thích mà chỉ nói: "Nể tình ta có công cứu thoát hai người mà giúp ta giấu giếm việc này được không?"
Thấy Giang Hàm gấp gáp muốn đi, Lăng Tri chần chờ rồi không kìm được hỏi: "Mẫu thân của con...!thực sự có liên quan đến vụ án mạng như thúc nói sao?"
"Gì cơ?" Giang Hàm cười mỉm, lắc đầu nói: "Ta cũng không chắc lắm." Hắn nói xong liền vội vã nhảy xuống tường, không để Lăng Tri nói tiếp mà đã nhanh nhẹn biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Giang Hàm canh thời gian vừa đúng chuẩn, hắn vừa đi thì Tạ Thanh Li liền vào đến sân, trong tay xách theo một ít đồ.
Điều đầu tiên sau khi Tạ Thanh Li về tới chính là đến bên cạnh Lăng Tri ngồi xuống, liếc mắt nhìn hai chén trà trước mặt tiểu cô nương thấp giọng hỏi: "Có khách sao?"
Lăng Tri chần chờ khẽ lắc đầu.
Tạ Thanh Li thấy nàng không chịu nói thật cũng không hỏi nhiều nữa, đem đồ đang xách trên tay bỏ lên bàn trước mặt Lăng Tri, "Đói bụng thì lấy ăn đi." Dặn dò xong thì trở về phòng mình.
Lăng Tri mở túi giấy ra liền thấy bên trong là một ít đồ ăn, hẳn là mới được mẫu thân mua về từ tửu lâu nào đó.
Tạ Thanh Li rất ít khi chủ động ra ngoài, hôm nay lại phá lệ lên trấn mua mấy thứ đồ này về cho nàng khiến Lăng Tri hết sức ngạc nhiên.
Nàng ngẩn ngơ một lúc rồi lấy đồ ăn ra, chạy đến trước cửa phòng Tạ Thanh Li kêu khẽ: "Mẫu thân, chúng ta ăn cùng nhau đi."
"Ta không đói, con cứ ăn trước." Giọng nói rầu rĩ của Tạ Thanh Li vang lên, Lăng Tri nghe xong buồn bã gục đầu xuống, nhỏ giọng đáp vâng rồi trở lại bàn ăn một mình.
Bởi vì bị bệnh nên hôm nay Lăng Tri không đến trường, Tạ Thanh Li tự nhốt mình trong phòng không biết đang làm gì, Lăng Tri cảm thấy nhàm chán bèn về phòng của mình đọc sách.
Nhưng chuyện hôm qua cứ quanh quẩn mãi trong lòng khiến Lăng Tri đọc hồi lâu cũng không có chữ nào trong đầu cả.
Nàng tổng kết một câu chắc hẳn do cảnh tượng chém giết đổ máu ảnh hưởng đến mình đây mà.
Những hình ảnh đó không ngừng hiện rõ trong đầu Lăng