Sáng hôm sau, Riley và mọi người cũng cùng Stuq lên đường tiến tới Saffron city để đuổi kịp tới hội nghị thượng đỉnh 3 ngày 3 đêm giữa thương hội Liu với Stuq làm đại diện và Sylph.
Co sắp diễn ra vào 2 ngày sắp tới, tuy trên mặt lý thuyết chỉ là 1 cuộc họp kín nhưng rõ ràng các phe phái trên khắp thế giới đều đang đổ ánh mắt về đây vì cuộc họp này chính là thứ sẽ quyết định phần lợi ích của bọn họ tại Kanto region sau này.
Tuy bản thân Stuq và Riley cũng vẫn có thể thông qua nhà Pao để mở trận pháp dịch chuyển giữa 2 đầu hoặc thậm chí là trực tiếp đi chuyên cơ sang đó nhưng mà đi kiểu từ tốn như thế này đương nhiên cũng sẽ tạo được áp lực rõ ràng hơn cho đám ô hợp.
Dù sao thì Saffron city cũng là sân nhà của team Rocket, nếu thương hội Liu không vội vàng tới tức có nghĩa là đang có sự chuẩn bị trước, vì thời gian có mặt cũng là 1 trong những yếu tố khởi đầu cho 1 cuộc đàm phán, bên team Rocket đã có sân nhà rồi nên Stuq muốn thể hiện thái độ bình chân như vại để nói rằng ông ta không có gì phải vội vàng ở đây cả.
Ở bất cứ cuộc đàm phán nào cũng vậy, yếu tố thời gian và sân nhà quyết định rất nhiều thứ và team Rocket lại là bên quy định cả 2 thứ trên nên cũng hiểu bên nào có quyền kiểm soát bàn đàm phàn trong giai đoạn đầu rồi, nhưng nếu bản thân Stuq không vội vàng tới nhằm để "thị sát" hiện trường tức là có đủ tự tin để đối phó.
Quá vội vàng chỉ khiến cho đối phương dễ dàng nhìn ra cái gì đó, mà thật ra mục đích ngay từ đầu của Riley hay nói đúng hơn là phía gia tộc muốn để cho đám người ngoài nhìn thấy.
Riley muốn thu hút ánh mắt của chúng vào cuộc hội nghị sắp tới này, tuy không phải là tất cả nhưng hầu hết những kẻ có hứng thú là được rồi, chỉ cần bên này có thể câu kéo nhiều thời gian nhất để tuyến đường ray trên biển được xây dựng hoàn tất thì cũng chẳng ai nói gì được.
Dù sao biển không nằm trong lãnh thổ của bất cứ khu vực nào, chỉ cần Riley lấy được sự cho phép từ Lugia và Kyogre thì dù đám kia có nói gì đi nữa cũng vô dụng mà thôi vì đây vốn dĩ là lãnh hải của các vị thần, không 1 chủng tộc nào dám khẳng định chủ quyền lãnh thổ của mình tại đây.
Còn lý do tại sao xây dựng 1 công trình lớn như vậy mà cho đến hiện tại lại không hề lộ ra với tất cả thế lực nào thì cũng rất đơn giản, Riley đang cho xây tại sâu dưới đáy biển.
Tức đây là 1 đường ray chìm, nó chỉ nổi khi mà 2 đầu ga nạp nguyên liệu vào thôi, đây cũng là cách để gia tộc có thể trộm xây, nói chung là 1 số kỹ thuật do tổ tiên Riley tức nhà Nora để lại mà thôi, tuy vậy điểm yếu của nó là tiếp xúc với nước biển nhiều nên quá trình hư hại cũng sẽ xảy ra nhanh hơn nên cần thường xuyên bảo trì.
Ngoài ra thì Stuq cũng gài người vào phía Johto rồi, tuy phải mất 1 khoảng thời gian để có thể mua được lô đất lý tưởng nhằm xây ga bên kia mà không bị chú ý nhưng có gì cũng có giá của nó cả.
Mục tiêu của chuyến đi lần này về căn bản là mượn thêm người từ team Rocket cho trận chiến trên đảo Seafoam sắp tới, còn thông thương chỉ là phụ mà thôi.
Nhưng đến cả 1 thiên tài kinh thương như Stuq cũng không thể phủ nhận được tầm quan trọng về vị trí địa lý của Saffron city, nó nằm giữa ngã 4 2 đặc khu là Vermilion city và Celadon city.
1 thành phố là Cerulean city và 1 thị trấn trọng điểm Lavender town, chưa kể đây là 1 đầu đường an toàn chính thống để trực tiếp tới được Lavender town.
Không phải đi qua Rock Tunnel, các bìa rừng ngoài bản đồ gốc thì đương nhiên là an toàn hơn gấp nhiều lần rồi, cũng có thể nói đây là đầu đường chiến lược.
Nhất là khi thương hội Liu cùng công ty xây dựng Hermes đang hợp tác xây dựng lại tuyến đường mới dựa trên cơ sở tuyến đường đã bih phá hủy từ Route 12 đến Route 15 do ảnh hưởng sau vụ Mt.
Tensei.
Đây là 1 tuyến đường rất quan trọng vì nó dài tận 4 Route liền, bên cạnh nó còn có rất nhiều nơi thú vị khác rất phù hợp để trao đổi hàng hóa như làng Mossgreen, Stone town hay nơi ở lại năm xưa của Celebi kia, tất cả đều là những nơi lý tưởng phục vụ cho trao đổi hàng hóa cũng như lưu thông dòng tiền.
Nói chung thì nếu Celadon city có thể thông qua đường biển để kết nối với những khu vực quan trọng thì Saffron city dùng tuyến đường bộ để câu thông với cả Kanto region.
Nếu Stuq có thể nắm trong tay Saffron city nữa thì về căn bản thương hội Liu có thể đi khắp cả Kanto region và quan trọng nhất là kế hoạch trong tương lai.
Stuq muốn đưa hệ thống dịch chuyển tới mọi nơi, dù sao thì thứ này cũng rất tiện lợi cho việc đi lại giữa những cứ điểm quan trọng, nhưng nếu quá phụ thuộc vào nó thì cũng không ổn, dù sao thì vẫn phải chuẩn bị 1-2 con đường dự phòng để thủ sẵn cho mọi tình huống.
Mà bỏ qua mấy chuyện của tương lai sang 1 bên, giờ quan trọng nhất là phải thông qua cuộc họp lần này cái đã rồi, nó chính là nền tảng của mọi thứ sau này.
Cuộc họp này chia thành 2 phần diễn song song cùng 1 lúc, gồm 2 nội dung khác nhau, Stuq sẽ bàn về bên phía nội dung liên quan đến Saffron city y như lời đồn được thả ra.
Dù sao vụ này hệ trọng cũng quá lớn nên không thể cứ gật đầu bừa cho qua được, theo Riley đoán thì cánh tay phải của Giovanni sẽ là người ngồi đàm phán với Stuq.
Archer chính là lãnh đạo của team Rocket bên Johto, còn Giovanni và Riley thì sẽ cùng bàn về chủ đề sắp tới tại đảo Seafoam và giải đấu mà ông ta đã nhắc tới trong cuộc gọi lần trước.
Còn về Devil Arm thì hiện tại đây là dạng tri thức mà chỉ có 10 gia chủ mới có thể học được nên trong đoàn thì chỉ có mình Stuq biết cánh tay của Riley đại diện cho cái gì.
Đây là 1 trong những tin mừng lớn nhất trong suốt 3000 năm lịch sử của gia tộc, việc tìm thấy Sparda là 1 mốc lịch sử quan trọng cho việc phục hồi lại vinh quang vốn có của chủng tộc Aura Guardians.
Dù sao thì 7 gia tộc Aura Guardians cũng đã sớm thất lạc mất Sparda phải hơn 10 triệu năm nay rồi, giờ mà vẫn tìm lại được thì đúng quả là hết sức đáng mừng.
Lý do tối hôm qua Stuq không nhận ra cũng là vì lúc đó có quá nhiều người, Riley phải mang băng tay để có thể tránh né đi ánh mắt của những người khác.
Giờ thì Stuq biết thì 9 người còn lại cũng biết nhưng vì hoàn cảnh như thế này nên không thể tổ chức tiệc mừng được, tốt nhất là giấu được bao lâu thì giấu thôi, dù sao cũng là con át chủ bài quan trọng nhất trong lịch sử của Aura Guardians, thứ duy nhất có thể về lại hình dạng thật.
Còn về Ash thì từ đêm qua thì sắc mặt đã chuyển biến đôi chút, 100 năm chỉ biết chiến đấu không ngừng nghỉ giờ đi cảm nhận được bình yên thì nó sẽ dần dần thả lỏng lại.
Chắc phải vài tuần sau Ash sẽ bình thường trở lại thôi, Riley biết cậu ấy rất mạnh mẽ, có thể ở 10 năm tại thế giới kép, 100 năm tại thế giới đó mà vẫn bình thường thì đúng là rất mạnh mẽ.
Ngoài ra, dọc đường thì mọi người có dừng chân để dùng bữa, lúc mọi người đang ăn thì có 1 con Mankey, nó hoàn toàn khác biệt so với chính tộc đàn của nó đang núp ở xa xa đằng kia.
Tuy mọi người không để ý tới sự hiện diện này nhưng Riley nhờ vào Devil Arm đã cảm nhận được những gì con Mankey này và tộc đàn nó đã trải qua trong khoảng thời gian 1 tháng qua.
Sinh ra là 1 thất bại trong tộc đàn khi quá yếu so với những con Mankey còn lại nhưng nhờ có thái độ luôn cố gắng, mỉm cười mà nó vẫn được tộc đàn chấp nhận.
Thậm chí nó còn có địa vị khá cao trong tộc đàn khi là 1 con Mankey rất có tiếng nói, dù sao pokemon là 1 chủng tộc đã tồn tại quá lâu để tự hiểu được rằng những cá thể thông minh đóng vai trò rất quan trọng trong sự tồn vong của cả 1 tộc đàn nên việc trọng dụng nhân tài là quá hiển nhiên mà thôi.
Có điều, 1 tháng trước tộc đàn Primeape đã đối mặt với sự diệt vong khi chúng đang dần đánh mất môi trường sống của chính mình bởi chính con người.
Nếu pokemon mở pokemon triều lên khắp mọi nơi, tạo ra thế cục đại khủng hoảng để cứu những pokemon đang bị nô dịch thì tại những nơi yên bình, có 1 số con người lại làm điều ngược lại.
Họ tin rằng bản chất của pokemon đều như nhau, không phải đồng tộc trong lòng ắt hẳn sẽ nghĩ khác, bọn họ đều tin tưởng rằng tộc đàn Primeape sẽ như những tộc đàn kia nổi dậy và tấn công con người trong những thị trấn, làng mạc gần đây.
Con người không nhận ra được việc mình đã làm mà chỉ quy lại cho 1 bộ phận nhỏ của xã hội, rằng họ mới là đầu nguồn còn chính bản thân thì không liên quan đến những việc đó.
Trong khi đó thì chợ đen vẫn được dung túng mở khắp mọi thành phố, đặc khu, thị trấn trọng điểm, ngày nào bọn họ cũng ăn thịt pokemon như thể đó là 1 điều quá sức hiển nhiên.
Con người săn giết pokemon, nô dịch pokemon, chèn ép pokemon như là 1 chuyện tất yếu, đối với họ thì đây là điều quá hiển nhiên kể từ thời đại của vị vua đầu tiên, bọn họ tin rằng những điều mà mình làm chẳng có gì là sai ngay từ đầu cả trong khi pokemon trong mắt bọn họ chỉ là nô dịch, là 1 công cụ không được phép hay đủ quyền đánh trả.
Thậm chí là có rất nhiều kẻ ngoài kia còn sử dụng pokemon để săn chính pokemon mới là điều đáng ghê tởm nhất, là vết nhơ lớn nhất trong lịch sử của con người.
Ngươi có hiểu được cảnh tuần trước ngươi bắt 1 con Pinsir xong tuần sau ngươi mang nó đi hủy hoại chính cái nơi nó sinh ra là như thế nào không? Bọn họ đâu có quan tâm đến cảm xúc của con Pinsir kia, thứ họ quan tâm ở đây là tài liệu cũng như lượng exp thu lại được.
Thậm chí cũng chẳng thiếu gì cảnh con người sử dụng pokemon bắt trong 1 tộc đàn nọ để hủy diệt chính tộc đàn đó, tức là giết toàn bộ người thân của nó.
Tất cả chỉ vì để nó mạnh lên, để bản thân nó có thể tiến hóa, để nó có thể có được sức mạnh giúp ngươi bay cao hơn trong phân cấp xã hội đã quá sức mục nát hiện tại.
Pokemon không có cảm giác sao? Ngươi giết cả tộc nó thì nó chỉ dừng lại ở mức hận ngươi, muốn xé xác ngươi ra thành từng mảnh, còn ngươi ép nó tự ra tay giết chết những thứ mà nó cho là gia đình, người thân bạn bè trong khi bản thân đứng ngoài xem thì sẽ như thế nào nữa?
Có những trường hợp pokemon ẩn nhẫn cả đời chỉ để lên kế hoạch trả thù, mặc kệ nó thành công hay thất bại thì đều sẽ bị xã hội con ngươi lên án là ăn cháo đá bát.
Không chỉ với những loại người như này, những người coi pokemon như thú cưng cũng chẳng kém phần đáng ghê tởm hơn so với những kẻ coi những việc trên là hết sức thản nhiên là bao.
Pokemon đến cuối cùng cũng là 1 dạng sống vượt trội hơn con người rất nhiều lần, chính quá trình tiến hóa và cấp độ xã hội của nó đã nói lên tất cả những việc trên, nhưng lại chỉ được xem là thú cưng, chó canh nhà, mèo bắt chuột, v.
v chỉ vì những điều luật kia, lòng kiêu hãnh của chúng đâu?
Không khác gì cảnh tượng rao bán nô lệ trong chợ đen, ai cũng biết đó cũng là con người như hết thảy mọi người nhưng tất cả lại đều đồng thời ngó lơ đi, xem hết thảy không liên quan đến bản thân.
Mối quan hệ chủ tớ này càng làm các pokemon tầng lớp cao tầng trở nên ghê tởm con người hơn mà thôi, nhìn thì yên bình nhưng thật ra con người lại ngộ nhận pokemon là nô lệ.
Lý do mà các tộc đàn kia không tấn công vào các Route vì đây là 1 đường ngăn cách, là 1 hiệp định duy trì thứ hòa bình cuối cùng giữa người và pokemon do bản thân Giovanni và Samuel•Oak trao đổi với tộc quần hệ bọ kia để dựng lên rồi thông qua đó thay mặt cả 2 chủng đưa ra nghị quyết cuối cùng.
Môi trường ở các Route hoàn toàn xứng đáng được mệnh danh là thiên đường cho cả 2 giống loài, nếu tổng tấn công vào đây thì không khác gì mở màn cho chiến tranh cả.
Đến lúc đó thì phe thiệt thòi phần nhiều là các pokemon vì con người đã bắt quá nhiều pokemon, thứ mà pokemon gặp trên chiến trường sẽ là đồng tộc chứ không phải là con người.
Tộc đàn Primeape tại Route 7 này từ trước đến nay sinh sống rất yên bình nhưng chỉ vì sự ngộ nhận quá mức ngu ngốc của con người mà bị đẩy tới bờ vực diệt vong.
Không biết bao nhiêu con Primeape, bao nhiêu con Mankey đã bị bắt, tuy bọn chúng muốn chống trả nhưng lại không thể chống trả được, vì chúng biết nếu bản thân làm thì chỉ khiến cho tình hình càng ngày càng tệ hơn, con người chỉ tin vào con người chứ không tin vào chúng.
Đây là tình thế mà khi con người săn pokemon thì được tuyên dương nhưng pokemon săn con người thì sẽ bị vây giết, lý do thì có thể bịa hàng tỷ cái, dù có vô lý đến thế nào thì những người khác cũng sẽ tin đó là sự thật còn nếu chúng phản công thì sẽ không có đường để về.
Nếu vào rừng thì những tộc đàn khác đã chiếm lĩnh đất đai trong đó từ rất lâu, không có nơi nào để 1 đám lv dưới 30 như chúng có thể sinh tồn cả trong khi đến các tộc đàn thuộc diện yếu trong đó cũng chỉ đủ ăn mà thôi, chẳng ai lại chia miếng ăn của mình ra trong khi đến bản thân cũng mới vừa đủ.
Nếu phản công thì chỉ làm mối quan hệ này càng thêm không có hồi kết và kết cục của chúng sẽ được định ngay trước mắt hay nói đúng hơn là nó đã sớm được định ra ngay từ đầu rồi mới đúng.
Trong tình cảnh mất đi môi trường sống, thiếu thốn lương thực, nước uống, đang bị con người dần dần thu hẹp lãnh thổ thì tộc đàn Primeape lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng trong tình cảnh này, con Mankey kia lại tình nguyện đi làm trò hề để kiếm thức ăn cho cả 1 tộc đàn khiến chúng rơi lệ, các Primeape rơi lệ vì chúng không thể làm gì, nếu chúng dám đi xin ăn thì chỉ với hình dạng thôi cũng đủ khiến cho con người tưởng nhầm là đi phản công.
Chúng rơi lệ là bởi vì cảm thấy xấu hổ, các Primeape tiến hóa là để bảo vệ các Mankey đang trong quá trình phát triển nhưng giờ đây thì thực tế đang ngược lại.
Có điều Mankey không phải lúc nào cũng thành công, dù sao chẳng ai sẽ cho đồ ăn cho đối thủ của mình dù cho rằng nó có là 1 đứa bé đi chăng nữa, nhất là khi cả 2 còn khác chủng tộc.
Riley cảm nhận được cảm xúc ức chế của Primeape đang được đẩy lên tột độ, nếu đột phá ranh giới đó thì chúng sẽ phản công lại dù phải bỏ ra cái giá đắt nhất đi nữa.
Và con Mankey này chính là ranh giới cuối cùng của chúng, cũng là thứ ngăn cản chúng đi tới 1 kết cục không có bất cứ tương lai nào cho các pokemon sinh sống tại các Route.
1 con Mankey bé nhỏ như vậy là đang gánh vát toàn bộ quyết định của cả 1 tộc đàn, nó là cầu nối cuối cùng giữa tộc đàn Primeape và con người sinh sống tại nơi này.
Weedle cũng cảm nhận được sự thống khổ của nơi này nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì được, nó càng ngày càng cảm thấy bản thân nó vô dụng tới mức nào.
Sinh ra làm vương nhưng khi con dân của nó đang kêu gào ngay trước mặt nó thì nó lại chẳng thể làm gì ngoại trừ im lặng và nhìn xem quyết định của Riley.
Có vẻ như 100 năm của Ash cũng đã làm cho cậu ấy gia cường 1 số cảm giác, cậu ấy tháo mũ của mình xuống rồi đội lên đầu của Mankey rồi ôm trầm lấy nó.
Hành động này khiến các Primeape hiểu nhầm và bắt đầu lao ra nhưng đối với con Mankey này thì khác, nó cảm nhận được tình cảm chân thành của Ash.
Mankey bắt đầu hồi tưởng lại cảnh nó phải chịu nhục để đi xin ăn cho tộc đàn, nhớ lại cảnh nó và tộc đàn bị con người săn đuổi, đuổi ra khỏi ngôi nhà của bọn chúng chẳng vì lý do nào cả.
Nhớ lại cảnh các Primeape đi sâu vào trong rừng và trở ra với vài chục quả berry rồi đưa toàn bộ cho các Mankey với lý do là chúng mạnh mẽ hơn nên có thể chịu đựng được.
Nó từng nhiều lần thắc mắc tại sao kết cục lại thành ra như thế này? Pokemon giải cứu pokemon chẳng lẽ đã sai ngay từ đầu hay sao? Pokemon không thể phản kháng, không thể giận dữ trước những cảnh đồng tộc bị nô dịch, bị chèn ép đến tận cùng như thế này hay sao?
Thế rốt cuộc thì pokemon sinh ra để làm gì? Chúng cũng đâu có ăn người? Berry rõ ràng dễ ăn, bổ hơn gấp nhiều lần và cũng đầy ra đó mà, chúng đâu ăn thịt con người?
Tại sao pokemon lại bị con người bắt đi rồi sử dụng để săn giết những pokemon khác? Tại sao máu, thịt, xương của chúng lại có ích với con người đến như vậy?
Vậy đến cuối cùng thì mục đích của pokemon sinh ra là gì? Nếu ngay từ đầu chúng sinh ra chỉ để làm nô lệ, sinh ra để con người săn lấy nguyên liệu thì sinh ra làm gì?
Chờ chết hay sao? Mankey đã từng rất nhiều lần thắc mắc nhưng không ai trả lời nó cả vì đó là 1 sự thật mà không 1 pokemon nào có thể chấp nhận dù nó rất đơn giản.
Và rồi khi gặp được Ash, nó cảm nhận được hơi ấm lan truyền ra từ cái ôm, chiếc mũ ấy, nó cảm nhận được cậu ấy đang dùng cả tấm lòng để trả lời cho nó.
Kết cục là Mankey đã ngộ và hiểu được bản chất của mọi việc, nó đã tiến hóa và rơi vào trạng thái hóa kén mà bất cứ Mankey nào cũng phải trải qua để thành 1 Primeape.
Trong khoảng không vô tận đó Mankey gặp được Giratina, Giratina hỏi nó ngộ được thứ gì, nó cũng dùng toàn bộ lòng chân thành để giải đáp câu hỏi mà vị thần của cái chết đặt ra.
Đến cuối cùng khi quá trình tiến hóa gần kết thúc thì Giratina hỏi nó là nó sẽ đi con đường này như thế nào thì Mankey không trả lời vì bản thân nó cũng không biết.
Ngộ ra mọi việc chẳng qua là biết được đầu đuôi, tìm ra con đường để dẫn tới kết cục mới là 1 vấn đề thực sự khó khăn, nhưng