Nếu đi hỏi một học sinh cái gì qua nhanh nhất.
Thì học sinh ấy chắc chắn sẽ trả lời là nghỉ hè qua nhanh nhất.
Phương Duyên đã kinh nghiệm đầy người, biết rõ điều ấy.
Trong nháy mắt, đã đến ngày mùng 1 tháng 9, cũng chính là ngày tựu trường của Bình Thành Nhất Trung.
Khoảng thời gian trở về từ Ma Đô, làm Phương Duyên có chút hoảng hốt, giống như thời gian nháy mắt đã trôi qua, hắn ngoài việc làm bài tập hè xong, thì giống như căn bản chưa kịp làm chuyện gì khác.
Vào buổi sáng hôm đó.
Phương Duyên sửa sang lại sách vở và dụng cụ học tập, mặc đồng phục, rồi mang theo PokéBall của Eevee, bắt đầu tiến về trường học.
Sau đó tìm được lớp 11 cũ...!Hiện tại hẳn là lớp 12 rồi.
Hắn không tính là tới quá sớm, vừa đúng lúc, trong lớp đã tới một nửa số người, chỉ là thầy Vu không tới, căn bản không có ai tổ chức lớp tự học, cả đám đều tụm năm tụm ba với nhau, cầm PokéBall của mình, tinh thần phấn chấn.
Nếu như không phải trong trường không cho phép tùy tiện thả ra Pokémon, thì đoán chừng những người này cũng đã chờ không nổi lấy ra Pokémon khởi đầu của mình để khoe khoang.
"Khụ khụ."
Ở cửa vào, Phương Duyên ho nhẹ một tiếng, lập tức, ánh mắt toàn lớp bỗng tập trung vào người hắn.
Vèo!
Tất cả mọi người lập tức trở về lại chỗ ngồi của mình, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn.
Sặc?
Phương Duyên sững sờ.
Các ngươi không phải là nên bu lại nghe ta trang bức sao, tại sao lại giống như nhìn thấy quỷ vậy...
Phương Duyên đột nhiên nhận ra, quay đầu lại, lộ ra nụ cười xấu hổ.
Phía sau hắn, có một bà cô trung niên, gương mặt chữ điền nghiêm túc, trên mặt còn đeo một đôi kính đen đang đứng đó.
"Cô Trương, buổi sáng tốt lành ạ.
.
." Phương Duyên gãi gãi đầu.
Cô Trương đi đường vẫn là lặng yên không một tiếng động như vậy...! Làm giáo viên đúng là uổng phí nhân tài, đi làm sát thủ thì thích hợp hơn.
"Buổi sáng tốt lành, trở lại chỗ ngồi đi." Cô Trương nhẹ gật đầu.
Trương Hải Cần, chủ nhiệm lớp 12, thủ đoạn lăng lệ, làm cho người người sợ hãi, nhưng thái độ nghiêm túc và quan tâm cũng tương đối được các bạn học kính yêu.
Phương Duyên thành thành thật thật về lại chỗ ngồi của mình, sau đó ngáp một cái.
Thật không quen loại cảm giác này, vẫn là tiêu phí thanh xuân trên sân đối chiến tương đối thống khoái hơn.
Qua ước chừng mười phút, cả lớp đã đến đông đủ, cô Trương bắt đầu kêu mọi người chú ý.
"Năm học mới bắt đầu."
"Từ hôm nay trở đi, các em chính là học sinh cuối cấp.
Cái tâm tính buông lỏng ở lớp 10 lớp 11, ta đề nghị nên thu lại sớm đi.
Một năm tới, sẽ càng khổ, sẽ càng mệt hơn so với tưởng tượng của các em! Nếu như không thay đổi thái độ, cuối cùng người thua thiệt chỉ có thể là chính các em!"
"Hai năm vừa qua, các em đã học hết các môn văn hóa, cho nên lớp 12 năm nay, sẽ lấy việc ôn tập làm chủ, mục đích là để mọi người bổ sung những thứ còn thiếu, ta hi vọng các em có thể quý trọng cơ hội cuối cùng này."
"Mà khóa học thể dục và huấn luyện, sẽ trở thành chương trình học chủ yếu của các em năm 12, đừng nghĩ chúng nó nhẹ nhõm hơn so với học văn hóa, các anh chị đi trước của các em đều mỗi tuần về nhà khóc đấy.
Thứ mấy đứa cần làm, là phải khiến mình kiên cường lên, hiểu chưa? !"
"Đã hiểu ạ!" Mọi người cùng lên tiếng đáp.
Phương Duyên nhìn qua thời khóa biểu mới, thời gian hoạt động bên ngoài tăng mạnh, nhiều hơn nhiều so với hoạt động trong phòng.
Sáng sớm chạy bộ, còn có hội thao buổi chiều, tổng cộng 50 phút, lại thêm một tiết thể dục dài tới một giờ, thời lượng vận động nhiều hơn lớp 11 không ít.
Chẳng qua, đây là điều cần phải có.
Về sau muốn làm cái nghề Huấn Luyện Gia này, thể lực tuyệt đối không thể quá kém.
Ngoài cái đó ra, thì còn khóa học huấn luyện.
Cái gọi là khóa học huấn luyện, chính là học việc huấn luyện Pokémon, nhằm vào đủ loại Pokémon khác nhau, trường học sẽ cung cấp các loại hoàn cảnh huấn luyện, thiết bị huấn luyện.
Loại huấn luyện này chủ yếu nhằm vào tố chất cơ sở của Pokémon, ngẫu nhiên còn có mô phỏng đối chiến, đây cũng là nội dung dạy học chủ yếu của năm lớp 12.
Tính toán đơn giản một cái, là sẽ phát hiện thời gian học văn hóa và thời gian huấn luyện, đại khái sẽ chiếm 5:5, không nghiêng về bên nào cả.
Cô Trương vẫn chưa nói hết.
Sau khi liên tục rót mật ngọt vào tâm hồn các học sinh, cô lại nói: "Được rồi, tạm thời ta chỉ nói đến đây, hi vọng các em có thể ghi nhớ trong lòng, cô là người từng trải, nói đều là vì tốt cho các em, hiện tại ăn chút đau khổ ở lớp 12, thì lên đại học sẽ càng dễ dàng, về sau hưởng phúc cũng là chính các em thôi."
"Đợi lát nữa, ta sẽ giới thiệu cho các em một vị giáo viên mới, cô ấy chủ yếu phụ trách buổi học ngoại khóa của các em."
Tâm tình