Nhan Nhất Thiên ôm lấy Giang Miểu rồi dụi đầu vào vai cậu: “Bảo Bảo, em đừng giận nhé.”
Giang Miểu đưa tay lên vuốt lưng hắn rồi thuận tay vỗ vài cái, vẻ mặt khó hiểu: “Em đâu có giận đâu, Nhan ca ca.”
Giang Miểu để Nhan Nhất Thiên vào phòng rồi rót cho hắn một cốc nước.
Nhan Nhất Thiên: “Bảo Bảo, em đang lên Weibo sao?”
“Ừm.” Giang Miểu gật đầu.
Nhan Nhất Thiên mở Weibo lên rồi đưa điện thoại cho Giang Miểu: “Vậy em có thấy mấy cái này không?”
Trên màn hình là video trận đấu ngày hôm nay của bọn họ. Nhan Nhất Thiên chỉ huy các đội viên của FT, bốn người tiến tới bao vây Giang Miểu rồi tấn công, sau đó còn điên cuồng loot đồ rồi rời khỏi hiện trường luôn mà chẳng hề ngoảnh mặt nhìn lại.
Trong video còn có comment, rất nhiều người bình luận.
【Hiện trường bạo lực gia đình siêu to khổng lồ】
【CP Nhan Miểu chìm thuyền rồi sao???】
【Nhan thần, mặc dù anh là chồng của em!! Nhưng em cũng không thể cho phép anh bắt nạt sói con của bọn em như thế!】
【Đúng rồi! Phải để Miểu thần nhốt ổng ngoài cửa!! Cho ổng ngủ đầu đường xó chợ!!】
【Mọi người đừng để tình yêu làm mù mắt. Là bởi vì chiến thuật của TCO có nhược điểm nên Nhan thần mới nhắm vào Miểu thần thôi.】
【Lầu trên nói thật đấy hả???】
Nhan Nhất Thiên nhân lúc Giang Miểu đang xem video thì dịch tới cọ cọ vào người cậu rồi thành khẩn nói: “Bảo Bảo, anh tới nói xin lỗi.”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng của hắn truyền thẳng vào tai cậu.
Có lẽ là Nhan Nhất Thiên vừa mới tắm xong nên trên người hắn có một mùi sữa tắm nhàn nhạt. Giang Miểu cũng không phải là do nội dung comment nên mới đỏ mặt, mà là bởi vì mùi hương này nên mới không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Thật lâu Giang Miểu vẫn chưa lên tiếng. Nhan Nhất Thiên liền nâng cằm cậu lên, gọi: “Bảo Bảo?”
“Ừm…” Giang Miểu bị ép ngước mắt lên nhìn hắn đành phải lúng búng lên tiếng.
Nhan Nhất Thiên nói: “Sau khi Asia Invitational kết thúc, anh muốn nói với em một chuyện. Có được không?”
Giang Miểu chớp chớp đôi mắt đen nhánh, hỏi: “Bây giờ không thể nói sao?”
Nhan Nhất Thiên: “Không thể, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt đã. Với cả, chấp nhận lời xin lỗi của anh đi.”
“Ừm.” Đôi mắt Giang Miểu cong lên thành một đường cong xinh đẹp, “Em tha thứ cho anh. Sau khi xong việc, em cũng có chuyện muốn nói với Nhan ca ca.”
“Được rồi, ngủ đi.” Nhan Nhất Thiên vén chăn lên rồi quấn Giang Miểu lại, sau đó đạp chân xuống đất một cái rồi cũng tự mình chui vào.
Giang Miểu: “?!”
Nhan Nhất Thiên nghiêng người nhìn Giang Miểu chăm chú, khoé miệng hắn cũng hơi cong lên: “Em đã nói là tha thứ cho anh rồi thì không thể đuổi anh đi, để anh ngủ ngoài đường đâu nhé.”
Giang Miểu do dự: “Nhưng mà, hôm qua Nhan ca ca còn nói ngày mai còn phải thi đấu.”
Với cậu thì cậu chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Có Nhan Nhất Thiên ở đây thì cậu sẽ càng ngủ ngon hơn mà thôi, nhưng nếu Nhan Nhất Thiên mà không nghỉ ngơi tốt, ảnh hưởng tới trận đấu ngày mai thì cậu sẽ tự trách bản thân tới chết.
Nhan Nhất Thiên vuốt má Giang Miểu, ngón tay cái của hắn hơi chạm nhẹ lên môi cậu rồi nói khẽ: “Anh hối hận rồi.”
…
Ngày hôm sau, ba người còn lại của chiến đội TCO đã hẹn nhau dậy từ sớm. Bọn họ muốn chơi vài trận Squad để luyện tay trước, để hôm nay người khác sẽ không thể chỉ trích bất kì vấn đề nào nữa.
Bọn họ không thông báo cho Giang Miểu trước vì bọn họ biết rõ sáng sớm nào Giang Miểu cũng dậy sớm để tự luyện tập.
Đúng là giờ này Giang Miểu cũng dậy rồi nhưng vẫn đang nằm nướng trên giường với Nhan Nhất Thiên. Nhan Nhất Thiên cũng đang định về phòng.
Lúc Nhan Nhất Thiên vừa mở cửa ra thì ba người nhóm Diệp Húc cũng vừa định gõ cửa, tay cậu ta vẫn đang khựng lại giữa không trung.
“…”
“…”
Diệp Húc sững sờ: “Nhan thần?”
Vẻ mặt Chu Thiên trở nên kinh ngạc: “?”
Lâm Ngôn Túc sợ hãi kêu lên: “Ôi đệt?”
Nhan Nhất Thiên cũng lên tiếng chào bọn họ: “Hi, mấy cậu dậy sớm thế?”
Diệp Húc vừa lùi lại vừa nói: “Ờm, ờm, Nhan thần cũng vậy mà. Xấu hổ quá, đi nhầm phòng rồi.”
Nhan Nhất Thiên rất tự nhiên mở cửa phòng ra: “Không nhầm đâu, A Miểu ở trong. Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi xuống tầng dưới trước.”
Nói xong, hắn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà mặc nguyên áo ngủ rồi bước vào thang máy.
Vì sao… Nhan thần lại ở trong phòng đội trưởng?
Bọn họ đứng ngoài cửa ngây người một lúc lâu mới đi vào thì thấy, Giang Miểu đã tự vùi bản thân vào trong chăn rồi bọc chính mình thành cái bánh ú (*1).
Chu Thiên chọc chọc Giang Miểu: “Đội trưởng?”
‘Bánh ú’ quay sang hướng khác.
Diệp Húc cũng chọc chọc: “Tối hôm qua, cậu với Nhan thần có… ờm…?” Mặc dù cậu ta chưa nói hết câu nhưng chỉ cần nghe ‘ờm’ như vậy thì cũng có thể hiểu cậu ta đang muốn nói gì.
‘Bánh ú’ lại đổi sang hướng khác, âm thanh rầu rĩ của cậu truyền từ trong chăn ra: “Không có!!”
Lâm Ngôn Túc chọc tận mấy lần: “Ờm, nhất định là Nhan thần tới chỗ đội trưởng để xin lỗi rồi, sau đó đội trưởng cảm động quá nên đã lấy thân báo đáp.”
Giang Miểu: …
Cậu nhịn nửa ngày cũng cảm thấy khó chịu rồi vén chăn lên. Trên đỉnh đầu cậu có hai, ba sợi tóc bị vò loạn mà vểnh lên, gò má cũng đỏ rực.
Giang Miểu tỏ vẻ mình rất bình tĩnh mà đi rửa mặt. Ba người còn lại thì ngồi ở sofa nghe Diệp Húc vạch trần: “Tôi nói các cậu nghe, không phải trước đó tôi có tới trại huấn luyện với đội trưởng sao? Lúc đó đội trưởng vẫn luôn để ý tới Nhan thần, mà lúc đó Nhan thần vẫn giữ khoảng cách với cậu ấy. Các cậu xem tấm hình này này.”
Diệp Húc tìm ra bức ảnh chụp ngày cuối cùng bọn họ ở trại huấn luyện. Khi đó tất cả mọi người đang chụp ảnh chung thì Giang Miểu đứng ở góc, toàn bộ ánh mắt của cậu đều chỉ đặt lên người Nhan Nhất Thiên.
Lâm Ngôn Túc: “Nhan thần đúng là lưu manh thật, thì ra là chơi trò lạt mềm buộc chặt à.”
Chu Thiên: “Tôi cược hai tháng sau bọn họ sẽ về một nhà! Đặt cược một chầu tôm hùm đất.” (*2)
Diệp Húc: “Tôi cược nửa tháng, đặt cược một chầu đồ nướng.”
Lâm Ngôn Túc: “Vậy tôi cược một tháng, không thể ít hơn được nữa. Đặt cược một chầu lẩu.”
Bọn họ thảo luận tới sôi sục ngất trời mà chẳng để ý Giang Miểu đã ra ngoài, hơn nữa còn đứng cạnh họ một lúc rồi.
Mặt cậu vẫn còn hơi đỏ —
Dù sao thì đang ngủ cùng một người đàn ông khác mà bị đồng đội bắt gặp thì ai chả xấu hổ?
Nhưng mà cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi. Lúc Lâm Ngôn Túc vừa nói xong thì Giang Miểu bất ngờ mở miệng: “Tôi cược nửa tháng.”
Diệp Húc, Chu Thiên, Lâm Ngôn Túc: “!!!!”
Diệp Húc: “Nửa tháng quá sớm! Hai người các cậu còn chưa hiểu rõ nhau đâu, không được!”
Chu Thiên: “Đúng rồi, ai biết Nhan thần có đam mê khó nói nào không chứ!”
Lâm Ngôn Túc: “Không chừng còn có khuynh hướng bạo lực gia đình đấy! Hôm qua không phải ổng mới bạo lực gia đình đội trưởng xong sao?”
Giang Miểu nhếch môi nhìn bọn họ, cũng không định tiếp tục đề tài nữa mà mặt không đổi sắc nói: