«PUBG» là một game bắn súng chiến thuật, cũng được gọi là game ăn gà.
Số lượng người chơi ban đầu trong một trận sẽ là khoảng một trăm người. Khi bắt đầu trận đấu, tất cả người chơi sẽ lên cùng một máy bay với một đường bay ngẫu nhiên. Người chơi sẽ tự mình nhảy dù xuống các địa điểm để tìm vật tư, đồng thời vòng bo (khu vực an toàn) cũng không ngừng thu nhỏ lại. Người chơi nằm ngoài bo sẽ không ngừng mất máu cho tới chết.
Ngoại trừ đồng đội, tất cả người chơi đều phải chém giết lẫn nhau để hạ gục những người chơi khác. Người cuối cùng hoặc đội cuối cùng còn lại trong trò chơi sẽ được coi là chiến thắng, cũng chính là ăn gà.
Trận giao hữu là trận đấu trực tuyến chỉ mang tính chất giải trí nên mọi người chọn chế độ Duo (*1) để tăng tương tác.
(*1) Duo: Chế độ chơi hai người một đội.
Khi tiến vào phòng chơi, trong thời gian chờ đợi, Giang Miểu không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rồi khẩn trương bất an vặn vặn ngón tay.
Diệp Húc (Game ID: Maybe) gia nhập TCO cùng lúc với Giang Miểu từ trại huấn luyện. Còn Chu Thiên (Game ID: Sunday) và Lâm Ngôn Túc (Game ID: Serious) thì vốn là thành viên của hai đội TCO khác nhau. Sau khi một trong hai đội giải tán, hai đội mới sát nhập thành một đội.
Có thể nói, trong TCO, Diệp Húc là người đã ở chung với Giang Miểu trong khoảng thời gian lâu nhất. Cậu ta là người đầu tiên nhận ra Giang Miểu đang rất khẩn trương và bất an.
Ngay cả trên đấu trường PCPI cũng không thấy đội trưởng nhà mình lộ ra chút sợ hãi nào, hôm nay thi đấu giải trí như thế này lại kích động như vậy.
Diệp Húc tò mò hỏi: “Đội trưởng, cậu đang làm gì thế?”
Giang Miểu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, thản nhiên nói: “Cầu nguyện.”
Diệp Húc: “…”
Trò chơi đã bắt đầu. Giang Miểu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng niệm tên Nhan Nhất Thiên. Một lát sau, một giọng nữ truyền ra từ tai nghe.
“Alo alo, nghe được không? Miểu thần? Là nghe không được hay không nói chuyện vậy?”
Giang Miểu mất hứng nhìn thoáng qua ID của đồng đội —
604-Fish
Là Du Tiểu Thương của chiến đội 604.
Chiến đội 604 là dòng nước trong của giới eSport vì từ huấn luyện viên, quản lý viên, đội viên tới đội viên dự bị, tất cả đều là nữ.
Đội trưởng Du Tiểu Thương trông nổi bật với hai bím tóc đuôi ngựa với đồng phục JK, cô đúng chuẩn là một cô gái 2D mềm mại sống động, lại có cả chiến thuật cao siêu nên đã được tôn thành nữ thần eSport của giới trạch nam (*2).
Nhưng mà Giang Miểu chẳng có chút hứng thú gì với mấy cái này.
Cậu chỉ hứng thú với game và Nhan Nhất Thiên.
Giang Miểu “ừm” một tiếng rồi đánh dấu vị trí nhảy, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nhảy dù, nhặt súng, giết địch mà không nói một lời.
Thẳng tới khi trận đấu kết thúc, cậu cũng chẳng nói thêm câu nào với Du Tiểu Thương.
Thành tích chiến đấu của đội Giang Miểu và Du Tiểu Thương đứng thứ sáu.
Du Tiểu Thương chưa bao giờ chơi một trận ăn gà nào nhàm chán như vậy. Lúc tổng kết, cô nghiêm túc nhắc nhở: “Miểu thần, mặc dù như vậy rất ngầu nhưng cậu vẫn nên nói chuyện nhiều hơn. Nếu không sẽ không thể tìm được người yêu đâu.”
Giang Miểu sững sờ cân nhắc kỹ lời nói của Du Tiểu Thương. Cậu vừa định hỏi thêm mấy câu về vấn đề này thì Du Tiểu Thương đã thoát khỏi giao diện.
Nói chuyện nhiều hơn… ư?
…
Sau khi hỏi ban tổ chức mình có thể livestream không, Nhan Nhất Thiên vừa chơi game vừa livestream. Lúc livestream, hắn còn nhàn nhã tới độ có thể vừa chơi game vừa lảm nhảm tám chuyện trả lời comment trên màn hình.
“Lần thi đấu hữu nghị này tôi rất muốn tổ đội với bạn nhỏ của chiến đội nhà bên.”
“Hửm? Bạn nhỏ nào sao?”
“Hiện tại giới eSport còn có ai được gọi là bạn nhỏ nữa? Fish? Em gái mềm mại đó bị năm tháng tàn phá sắp biến thành bác gái nhỏ rồi!”
“KAKA? Suỵt, đó là chó già rồi.”
Rất nhanh, trận thứ hai cũng bắt đầu.
Lúc Nhan Nhất Thiên nhìn thấy ID của đồng đội mình, khoé miệng hắn cũng đầu cong lên.
Fan hâm mộ đang xem livestream nhìn thấy ID đồng đội của Nhan Nhất Thiên cũng bắt đầu điên cuồng.
【Há há há há há há há, Nhan thần, sao anh may thế!! 】
【Hôm qua thì bị bắn nổ đầu, hôm nay lại biến thành đồng đội! Nhan thần có duyên phận gì với Miểu thần đây há há há! 】
【Ú ú ú? Chồng ơi! Biểu cảm của anh có ý gì vậy? Sao lại có cảm giác như rất chờ mong thế? 】
【Đúng là chờ mong rồi! Tui cũng nghĩ vậy! Có khi anh ấy muốn đánh đồng đội để báo thù thì sao! Há há há há! 】
【Nhan thần nhắc tới bạn nhỏ của chiến đội nhà bên thì không phải đang nói tới TCO sao? Chiến đội TCO có thể nói là ít tuổi nhất trong giới eSport rồi. Đội trưởng mới 18 tuổi, người lớn tuổi nhất Serious cũng mới có 20 tuổi thôi!! 】
【Có khi nào?? Nhan thần, chồng ơi, Miểu thần có phải bạn nhỏ của anh không?? 】
Nhan Nhất Thiên bình tĩnh nói: “Đúng, tôi đang ghép đội với bạn nhỏ của tôi.”
Hắn tắt khung comment đi, sau đó chuyển màn hình trở lại giao diện trò chơi rồi bật mic, nói nhỏ: “Miểu thần?”
Chờ một lúc vẫn không có ai trả lời, Nhan Nhất Thiên lại gọi: “…A Miểu?”
Giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng, vừa thận trọng.
Đã ba năm rồi, hắn không gọi Giang Miểu bằng tên đó nữa.
Thời điểm cùng huấn luyện, Nhan Nhất Thiên lo rằng nếu mình quá thân thiết với Giang Miểu sẽ khiến cậu bị chỉ trích nên hắn vẫn luôn để ý rồi giữ khoảng cách với cậu.
Nhưng làm như vậy xong, sói con nhà mình cũng chạy sang nhà khác luôn rồi.
Ngoài ra, sau khi kì huấn luyện kết thúc, hắn lại phải giành thời gian luyện tập rồi vướng phải đủ loại thi đấu nên gần như đã mất liên lạc với Giang Miểu, khiến hai người hiện giờ thật giống như người xa lạ.
Lâu lắm rồi không gọi Giang Miểu thân mật như vậy, Nhan Nhất Thiên cũng lo mình sẽ doạ cậu sợ.
Hắn thở dài, vừa định nói sang chuyện khác thì trong tai nghe lại truyền ra tiếng Giang Miểu: “…Ừm.”
Thanh âm này vừa e lệ, thẹn thùng lại mềm mại như giẫm lên lông vũ nghe khác hẳn với hình ảnh chó sói hung ác hàng ngày của Giang Miểu.
Đây mới là Giang Miểu mà Nhan Nhất Thiên biết hơn mười năm rồi, nhưng đám fan hâm hộ thì chưa gặp qua bao giờ.
Đầu bên kia xuất hiện vài tiếng động nhỏ rồi yên tĩnh lại. Giang Miểu chỉnh lại mic, hỏi: “Sao thế?”
Nhan Nhất Thiên: “Không có gì, anh gọi em thôi.”
Giang Miểu: “!”
Giang Miểu còn muốn nói thêm nhưng lại quá căng thẳng nên cậu không nghĩ ra chủ đề gì. Đầu bên kia cũng không có tiếng động nào khác. Tới tận lúc tới sân bay, hai người bọn họ vẫn không nói thêm gì.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất khó xử —
Đương nhiên là chỉ có một mình Giang Miểu cảm thấy xấu hổ mà thôi, chứ Nhan Nhất Thiên thì đang vui vẻ nhìn comment.
Sau khi Giang Miểu vừa lên tiếng, màn đạn cũng nổ tung.
【Tui không nghe nhầm đấy chứ? Đó là giọng Miểu Thần ư? Sao lại mềm như vậy?? 】
【Yoooooooooooo~ vậy không thể gọi là sói con nữa rồi! Đó phải gọi là cún con mới đúng!!】
【Miểu thần, Miểu thần, cún con! Nhìn chỗ này này, chỗ này này!! Aaaaaaaaa —】
【Đột nhiên rất muốn nghe Miểu thần kêu meo meo meo ahahaha!!】
【Trận đấu bắt đầu rồi, Nhan thần đừng đọc comment nữa, nhanh đi tìm bé con của anh đi!!】
Máy bay đã cất cánh.
Nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn.
Giang Miểu cứ như niệm ma chú mà lẩm bẩm ba lần, sau khi hít sâu một hơi mới lắp bắp hỏi: “Nhan, Nhan ca ca, chúng ta nhảy đâu vậy?”
Nhan Nhất Thiên hơi giật mình, khoé miệng cũng cong lên. Hắn mở bản đồ lên rồi đánh dấu một vị trí: “Pochinki (*) đi, tới nhà xe lấy xe rồi tới cảng Georgopol (*). Chúng ta chơi bẩn (*3) một chút.”
Khu vực Pochinki nằm giữa bản đồ Erangle có tài nguyên rất phong phú, hầu như đường bay nào cũng có thể nhảy dù xuống đây. Có rất nhiều vị trí có thể nhặt được vật tư trong khu vực này. Vì vậy, tuỳ vào thói quen của mỗi người chơi mà họ sẽ chọn địa điểm nhảy dù phù hợp với mình.
Nếu ai có kĩ thuật tốt, lại thích đấu súng sẽ lựa chọn nhảy thẳng xuống những khu vực giàu vật tư như vậy. Còn những người muốn sống tới phút cuối cùng thì thường sẽ chọn nhảy xuống những khu vực nhỏ hơn, thường được gọi là dã chiến.
Mà như Nhan Nhất Thiên lựa chọn rời khỏi khu vực gần đường bay để đi tới vị trí không ai nhảy dù xuống được như này thì đúng là chơi bẩn thật.
Giang Miểu: “Vì sao vậy? Em, kĩ thuật bắn súng của em cũng không kém.”
Vẫn mềm mại ngoan ngoãn như vậy, đúng là giống hệt như lúc còn bé.
Nhan Nhất Thiên lại không đứng đắn: “Bởi vì anh muốn ở cùng A Miểu thêm một lúc.”
Cảng Georgopol trù phú, khu quân sự Sosnovka cùng cảng Novorepnoye được mệnh danh là ba nơi giàu tài nguyên nhất trên bản đồ. (*)
Giang Miểu nhanh chóng nhặt được M416 và Kar98K (*4), sau đó tiện tay còn hạ gục một người chơi đi ngang qua.
Trong game, nhân vật của Giang Miểu chạy ‘bịch bịch’ tới bên Nhan Nhất Thiên rồi bỏ bịch máu, thuốc giảm đau và các vật dụng y tế khác ra (*5), sau đó gỡ cả phụ kiện xuống đặt bên chân Nhan Nhất Thiên.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”
Cậu thích đi theo Nhan Nhất Thiên, cũng thích đem những đồ tốt nhất đưa cho hắn. Cho dù đã tách nhau ra lâu như vậy, thói quen của Giang Miểu vẫn không hề thay đổi.
Vật dụng y tế và các phụ kiện súng đều rất cần thiết nên cậu muốn đưa cho Nhan Nhất Thiên tất cả những thứ này.
Nhan Nhất Thiên nói: “Tất cả nghe theo em, Miểu thần.”
“Vậy, vậy…” Giang Miểu nghẹn thêm nửa ngày vẫn không nói thêm được gì. Trước mặt Nhan Nhất Thiên, khí thế chỉ huy hàng ngày của cậu gần như đã mất sạch, giống như bé con cởi truồng luôn háo hức chờ người anh trai đáng tin cậy dắt tay dẫn mình đi khắp nơi vậy.
Đúng lúc này, vòng bo cũng co lại. Giang Miểu giống như tìm được vị cứu tinh, nói: “Chúng ta, chạy, chạy bo trước!”
Người chơi thường gọi hành động đi từ khu vực không an toàn ngoài bo vào trong bo là chạy bo (*6).
Vị trí vòng bo hiện tại cách bọn họ không xa, nó nằm ngay ở khu Stalber (*) trên đỉnh đồi gần đó.
Lúc hai người đi ngang qua khu vực Rozhok (*) thì nghe được tiếng súng.
Rõ ràng là có hai đội ngũ muốn chạy bo đã đụng độ nhau ở đây và đang bắt đầu hỗn chiến. Chỉ sau vài giây, số lượng người sống sóng đã giảm đi hai người. Trên màn hình cũng hiện ra thông báo về người người bắn và người bị tiêu diệt.
【TCO-Maybe đã tiêu diệt 604-Guan với AKM】
【TCO-Maybe đã tiêu diệt GU-World với AKM】(*7)
Nhan Nhất Thiên đánh tay lái sang phía sườn đồi rồi nói: “Miểu thần, xuống chơi