Giang Miểu: QAQ
Tài khoản của Nhan Nhất Thiên là tài khoản VIP cao nhất của nền tảng livestream, khi đi phòng livestream sẽ không chỉ có hiệu hứng đặc biệt siêu bắt mắt ngay lúc mới vào phòng mà ngay cả mà lúc comment cũng sẽ có hiệu ứng bling bling sáng lấp lánh.
“Nhan, Nhan ca ca?”
【Đến rồi đến rồi! Chó con Miểu thần!】
【Aaaaa! Nhan ca ca! Đáng yêu thật đó!】
【Trời **! Nhìn tai Miểu thần kìa! Đỏ lên rồi!!】
【Thuyền CP Nhan Miểu này quá đẹp, ai cũng không được ngăn cản bọn họ đến với nhau! 】
Giang Miểu sững sờ hồi lâu, còn quên cả nhảy dù. Cậu vội vàng điều khiển nhân vật nhảy ra khỏi máy bay, nhưng tay nhặt súng cũng không nhanh nhẹn nổi. Lúc nhảy xuống lại vào chung một toà nhà với một người chơi đã có súng liền bị bắn rơi thành cái hộp.
Nhan Nhất Thiên lại comment thêm một câu.
【FT-Aday: Miểu thần, có muốn chơi chung không?】
【FT-Aday: Trước đây chuẩn bị thi đấu chính nên không có thời gian, rank Châu Á lại bị thấp đi rồi.】
Giang Miểu nói lắp: “Được, được chứ.”
【FT-Aday: Nhưng anh vẫn chưa thêm bạn bè với em trên Steam… WeChat cũng chưa thêm.】
Giang Miểu cảm thấy mình không thể thở nổi: “Vậy, vậy, thêm WeChat trước.”
【FT-Aday: Là số trước kia của anh, em còn nhớ không? Miểu thần?】
Giang Miểu run rẩy lấy di động ra, nhập ID vào rồi thêm bạn tốt.
Nhan Nhất Thiên ở đầu bên kia nhanh chóng đồng ý.
Điện thoại rung lên mấy lần, là Nhan Nhất Thiên gửi tin nhắn qua.
Aday: Bảo Bảo?
Aday: Sao mặt em đỏ vậy, không thoải mái sao?
Aday: Có muốn nghỉ một lúc không? Trước tắt livestream đã. Hôm nay dài ngắn cũng không quan trọng đâu.
Giang Miểu gấp rút đóng camera, chào tạm biệt fan hâm mộ rồi rời khỏi nền tảng livestream.
Miao: Nhan ca ca, em, anh, không phải anh không dùng số này nữa sao?
Từ tháng mà Nhan Nhất Thiên đi, tối nào Giang Miểu cũng gọi cho hắn nhưng chẳng có ai nhấc máy. Dù cậu có gọi bao nhiêu lần thì cũng đều chỉ nghe được âm báo lạnh lùng nói máy bận.
Aday: Khi đó đi tập huấn ở nước ngoài cũng là trại huấn luyện kín, mà điện thoại cũng bị mất nên không thể nào báo tin cho em.
Aday: Lúc anh quay về thì em cũng đã dọn đi rồi.
Miao: Em, em…
Nhan Nhất Thiên nói sang chuyện khác.
Aday: Bảo Bảo, có đói bụng không? Anh nghe Maybe nói tối nay em lại phải luyện tập nên chưa ăn tối, đúng không?
Miao: Đêm nay livestream nên phải dành thời gian luyện tập trước, không thể chậm trễ được.
Aday: Bảo Bảo, đừng tạo áp lực quá nặng cho mình, biết chưa? Vậy em muốn ra ngoài ăn bữa khuya không?
Aday: Anh qua đón em.
Aday: Ba giây không từ chối là đồng ý.
Aday: Anh xuất phát rồi, 15 phút sau gặp.
Nhan Nhất Thiên gửi hết tin này tới tin khác. Giang Miểu vẫn đang chưa biết mình phải trả lời lại thế nào lại phải ngồi nghĩ thêm một lúc.
Cậu ngồi trên ghế eSport ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu mới đứng dậy gõ cửa phòng làm việc của Phàm Độ.
“Hửm? Sao vậy Miểu thần? Hiệu quả livestream hôm nay không tệ, Weibo của chiến đội đã tăng hơn mấy ngàn fan rồi. Có thời gian thì livestream, mỗi tháng phải livestream đủ 60 giờ, đừng quên nhé.”
“Ừm.” Giang Miểu đồng ý.
Phàm Độ: “Đúng rồi, có chuyện gì vậy?”
Giang Miểu cúi đầu: “Đêm nay tôi muốn xin nghỉ, đi ăn khuya.”
Miểu thần hiếm khi xin phép nghỉ, Phàm Độ cũng lo cậu sẽ tự nhốt mình trong căn cứ tới độ nghẹn chết liền đồng ý không chút do dự.
Rất nhanh, Nhan Nhất Thiên đã tới nơi. Lúc Giang Miểu nhìn thấy Nhan Nhất Thiên thì hắn đang đứng dựa bên ngoài cửa xe chơi điện thoại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động hắt lên mặt hắn để lộ đường nét sắc như đao khắc. Cánh tay, chân của hắn cũng rất dài, giống như ánh sáng của toàn thế giới đều chiếu lên người hắn.
Giang Miểu chỉnh lại quần áo rồi đi qua kéo góc áo của Nhan Nhất Thiên, ngượng ngùng cúi đầu: “Nhan ca ca.”
Nhan Nhất Thiên cất điện thoại đi rồi ôm lấy vai Giang Miểu, sau đó đưa cậu sang phía ghế lái phụ.
Lúc này đang là mùa đông, rõ ràng cậu đã mặc nhiều lớp quần áo nhưng Giang Miểu vẫn cảm thấy đầu ngón tay mềm mại kia vẫn xuyên qua lớp quần áo dày cộp của cậu mà khẽ vuốt lên người mình.
Nhan Nhất Thiên nói: “Bên ngoài rất lạnh, mau vào xe đi.”
Hắn để Giang Miểu ngồi vào trong xe rồi đứng bên ngoài. Mặc dù đèn đường cũng không quá sáng nhưng đôi mắt xinh đẹp của hắn lại sáng ngời.
Nhan Nhất Thiên hỏi: “Lát nữa anh muốn đưa em đi ăn món Panna Cotta (*1) hồi xưa em thích nhất, có được không? Hay là em muốn ăn món khác?”
Giang Miểu gât đầu: “Ừm… Panna Cotta.”
Nhan Nhất Thiên mỉm cười rồi dùng tay chạm nhẹ lên mũi Giang Miểu, sau đó đóng cửa xe.
Hắn đưa Giang Miểu tới một nhà hàng đồ ngọt khá yên tĩnh.
Hắn lật menu: “Chỉ ăn Panna Cotta thôi sao? Có muốn ăn thêm mấy món như cơm chan canh tôm hùm (*2) không?”
Giang Miểu: “Không muốn… Đã muộn rồi, ăn vậy không dưỡng sinh.”
“Hửm?” Nhan Nhất Thiên nhướn mày trêu chọc, “Tuổi nhỏ vậy mà đã dưỡng sinh rồi à?”
Giang Miểu: “… Dạ. Nhan ca ca cũng đừng ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ.”
Nhan Nhất Thiên: “Tất cả nghe em.”
Sau khi Nhan Nhất Thiên chào hỏi nhân viên phục vụ rồi gọi đồ ăn xong thì thấy Giang Miểu vẫn cứ căng thẳng bóp bóp tay, bộ dáng đứng ngồi không yên.
“Sao vậy? Ghế ngồi không thoải mái sao? Hay là do cơ thể không khoẻ?”
Giang Miểu: “Không phải, em hồi hộp quá.”
Nhan Nhất Thiên: “Hửm? Bởi vì lâu rồi không gặp nên không quen?”
Giang Miểu vội vàng lắc đầu: “Không phải! Em…”
Lời còn chưa dứt, Nhan Nhất Thiên đã nghiêng người qua phía cậu, đôi mắt cong thành một đường cong đẹp mắt: “A Miểu, ngẩng đầu lên nhìn anh này. Nhìn nhiều sẽ lại thấy quen thuộc thôi.”
Gương mặt điển trai này vẫn giống y hệt như trong kí ức, ánh đèn ôn hoà của nhà hàng chiếu xuống gò má hắn tạo ra một điểm tối lại làm nổi bật đường nét sắc sảo của hắn, khiến người khác không rời mắt nổi.
Đúng lúc này, phục vụ mang đồ ăn lên. Nhan Nhất Thiên ho nhẹ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi.
Hắn đột nhiên hỏi: “Bảo Bảo, vì sao em lại gia nhập TCO?”
Giang Miểu múc một thìa Panna Cotta, mờ mịt chớp mắt:?”
Nhan Nhất Thiên: “Sau khi kì huấn luyện kết thúc, FT cũng mời em ở lại mà? Vì sao em lại chọn TCO?”
“A Miểu, em ghét anh sao?”
Hắn nhìn chăm chú vào mắt Giang Miểu rồi im lặng chờ câu trả lời của cậu.
Rõ ràng chỉ mới qua vài giây mà thôi nhưng Nhan Nhất Thiên lại cảm thấy như đã qua một thời gian thật dài.
Giang Miểu: “Không phải! Làm sao em có thể ghét Nhan ca ca chứ!”
Nhan Nhất Thiên lập tức nhẹ nhàng thở ra, khoé miệng hắn cong lên: “Không ghét? Vậy có nghĩa là em thích anh sao?”
Giang Miểu sững sờ nuốt một miếng Panna Cotta lớn rồi ho sặc mấy lần.
Cậu hoài nghi mình đã nghe nhầm: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Nhan Nhất Thiên nuốt xuống mấy lời muốn nói