Gần đây hầu như tất cả thời gian của hai người đều chỉ dùng cho hai việc là luyện tập và mười phút gọi điện thoại hàng đêm.
Do các chiến đội đều phải lo cho các trận đấu riêng, lại còn phải tham gia thi dự tuyển nên số lần hai người có thể gặp nhau chỉ được đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ việc quan hệ của bọn họ đã tốt hơn một ít thì chẳng có thêm chút tiến triển nào khác.
Cứ như vậy, một tháng đã trôi qua.
Khi kì thi dự tuyển cho Asia Invitational kết thúc, cũng không có bất ngờ gì khi ba chiến đội FT, TCO và 604 có thể đại diện cho Trung Quốc tới thi đấu.
Lần này cúp Asia Invitational sẽ tổ chức ở đặc khu hành chính Macau, mà từ bây giờ đến khi Asia Invitational bắt đầu còn một tháng nữa.
Tất cả các đội đều tiến vào trạng thái tập huấn lúc trước.
Vốn bình thường Giang Miểu đã liều mạng luyện tập, đến bây giờ lại càng không muốn sống nữa. Mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ, buổi sáng đúng 8 giờ sẽ rời giường, sau đó lại tiến vào phòng huấn luyện.
Vì Asia Invitational đã sắp diễn ra nên thời gian gặp mặt của Giang Miểu và Nhan Nhất Thiên ít đi rất nhiều, thường ngày bọn họ phải luyện tập riêng nên càng không có nhiều cơ hội để tổ đội cùng nhau. Vì vậy họ chỉ có thể dựa vào mười phút điện thoại trước khi đi ngủ mỗi ngày để duy trì mạng sống của mình.
Hôm đó, Nhan Nhất Thiên và đồng đội phân tích lại video thi đấu ngày hôm nay. Đại khái là do mấy ngày hôm nay ai cũng căng thẳng, cường độ luyện tập lại lớn nên tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Hôm nay bọn họ có nhiều sai sót hơn mọi hôm, thời gian quan sát và phân tích video cũng lâu hơn một chút nên chờ đến khi hắn xong việc cũng đã là ba giờ sáng.
Điện thoại của Nhan Nhất Thiên vẫn để chế độ im lặng nên khi hắn cầm diện thoại lên mới thấy được ba cuộc gọi nhỡ của Giang Miểu.
Đương nhiên Nhan Nhất Thiên biết vì hôm nay hắn không gọi điện thoại tới nên nhóc con này mới sốt ruột.
Hắn vừa định nhắn một cái tin để hỏi Giang Miểu đã ngủ chưa thì nhận được một cuộc gọi.
Là Giang Miểu gọi tới.
Đầu điện thoại bên kia, Giang Miểu “Ummm” nửa ngày, Nhan Nhất Thiên cũng nảy ý xấu mà không mở miệng trước, chỉ chờ đợi.
Cuối cùng, Giang Miểu cứng nhắc nói một câu: “Em… về chỗ nhảy dù, em vẫn muốn, muốn hỏi Nhan ca ca một chút.”
Nhan Nhất Thiên nín cười: “Kỹ năng chưa thạo có thể hỏi huấn luyện viên nha.”
Giang Miểu xù lông, mặt đỏ bừng nói: “Được rồi, không phải vì lí do này. Em phản biện, đội trưởng TCO rất lợi hại, chưa bao giờ chọn sai điểm nhảy dù.”
Kiên trì chưa được hai giây, Giang Miểu lại cà lăm: “Em, em, em… Chỉ là em nhớ anh thôi, hôm nay vẫn chưa gọi điện thoại.”
Lòng Nhan Nhất Thiên được câu “Em nhớ anh” lắp ba lắp bắp này quấn thành ngàn kết. Hắn vẫn dịu dàng như mọi khi: “Bảo Bảo. Anh cũng rất nhớ em. Hôm nay anh phải phân tích video kĩ hơn nên bị muộn giờ.”
“Hôm nay sao lại không ngoan rồi, không đi ngủ đúng giờ à?”
Giang Miểu: “Hôm nay em… Huấn luyện viên cho bọn em được ngủ đến trưa mai để bọn em nghỉ ngơi một chút.”
Làm sao Nhan Nhất Thiên còn không hiểu tính Giang Miểu nữa, dù có được thả phanh thật thì cậu vẫn sẽ liều mạng luyện tập.
Chính là sói con như vậy.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: “Vậy hôm nay nói chuyện năm phút thôi nhé?”
Giang Miểu: “Ừm!”
Nhan Nhất Thiên: “…Miểu thần, có muốn vid call không?”
Lúc Nhan Nhất Thiên nhìn thấy Giang Miểu thì hắn nhịn không được nuốt xuống một cái, hầu kết cũng chuyển động.
Trông hơi dễ thương, chỉ hơi thôi.
Thực sự, chỉ hơi thôi.
Giang Miểu đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lông nhung màu trắng, đỉnh đầu đội mũ, cụm lông xù ở chóp mũ rủ xuống một bên. Nhìn qua video trông cậu giống hệt một viên bánh gạo nếp.
Lúc này bánh gạo nếp đang ôm gối để che nửa mặt cậu lại, chỉ để lộ ra cặp mắt đen chớp chớp nhìn vào camera.
Nhan Nhất Thiên nhịn cảm giác muốn lao thẳng tới TCO xuống nhưng ngón tay vẫn nhịn không được mà lặng lẽ chụp lại màn hình điện thoại.
Chiến đội FT là vẫn luôn là chiến đội hạng A, mấy năm gần đây thành tích của đội cũng không tệ nên căn cứ của bọn họ cũng nằm ở khu tấc đất tấc vàng trong thành phố. Hắn dựa vào vào ban công, sau lưng là cảnh sông nước rực rỡ lúc đêm xuống.
Giang Miểu nghĩ, chỉ có những chỗ như vậy mới có thể làm nổi bật Nhan Nhất Thiên lên.
Cuối cùng năm phút cũng không thể nói được gì nhiều. Nhan Nhất Thiên cũng không đành lòng để Giang Miểu ngủ ít đi nên vẫn đúng giờ kết thúc.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Thường ngày Giang Miểu đều điên cuồng luyện tập, trước khi đi ngủ thì vid call với Nhan Nhất Thiên mười phút.
Cứ như vậy qua nửa tháng.
Bởi vì cúp Asia Invitational được tổ chức ngay trong nước nên ba chiến đội Trung Quốc phải được coi là đã chiếm hết ‘thiên thời địa lợi nhân hoà’. Ba chiến đội họp lại rồi quyết định để các đội viên đi Hương Cảng (*1) trước để sớm thích nghi với thời tiết vùng này.
(*1) Hương Cảng (香港): Tên gọi khác của Hồng Kông.
Thời gian các chuyến bay của ba đội tuyển cũng không chênh lệch quá nhiều nên nếu có gặp nhau thì cũng chả có gì bất ngờ.
Trong phòng chờ lên máy bay, trong khi các đội viên khác đều đang ngủ bù thì chỉ có mình Giang Miểu vẫn ngồi yên trên ghế, trên tay ôm Ipad xem lại các video về buổi huấn luyện mấy ngày qua. Mắt thực sự rất xót nên cậu đành nghắm mắt lại, sau đó dụi mắt một chút rồi quay ra tiếp tục xem video.
Giang Miểu cũng có nói: “Dù sao ngủ ở chỗ này cũng không thể ngủ ngon, chi bằng làm chút việc chính là được.”
Đột nhiên một bàn tay mát lạnh che kín mắt Giang Miểu.
Không biết Nhan Nhất Thiên đã tới sân bay từ lúc nào. Trong nháy mắt anh đã nhìn thấy Giang Miểu, người đang ngồi nghiêm chỉnh nhất trong phòng chờ liền lặng lẽ ôm lất cậu từ sau lưng.
Lời nói nhẹ nhàng truyền vào tai, lúc Giang Miểu nghe được cũng tỉnh như sáo: “Không nghỉ một chút sao, Bảo Bảo.”
Giang Miểu kéo tay Nhan Nhất Thiên xuống rồi ngửa đầu nhìn hắn.
Mấy ngày này mọi người đều rất mệt mỏi, mắt Nhan Nhất Thiên cũng có quầng thâm nhàn nhạt.
“Không được, không tập trung sẽ bị bắn nổ đầu.” Vừa nói, Giang Miểu giơ tay thành hình khẩu súng, sau đó nhắm vào Nhan Nhất Thiên rồi chèn thêm tiếng một tiếng ‘pằng’.
Nhan Nhất Thiên hơi mỉm cười: “Chuyến bay của em là gì?”
Giang Miểu nhìn tin nhắn của Phàm Độ rồi đọc số hiệu của chuyến bay lên.
Nghe xong, Nhan Nhất Thiên cười càng đậm hơn: “Chúng ta đi chung.” Hắn sờ đầu Giang Miểu: “Anh đi trước, lát nữa sẽ tới tìm em. Ngoan, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Ừm.” Quả nhiên Giang Miểu nghe lời đóng iPad lại.
Sau khi Nhan Nhất Thiên đi xa, Diệp Húc ngồi gần Giang Miểu vốn đang giả vờ ngủ liền sởn da gà, sau đó lặng lẽ hé một mắt ghé vào tai Giang Miểu: “Đội trưởng, cậu thực sự có gì đó với Aday à?”
Vì đang nghỉ ngơi nên ngược lại Giang Miểu cũng đồng ý nói thêm một chút với Diệp Húc: “Ừm. Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”
Diệp Húc nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, đến lúc đó cậu cũng không thể nhường rồi cố ý thua Nhan thần đâu nhé.”
“Không được đâu! Các nhà tài trợ sáu tháng cuối năm đều muốn xem trận đấu này của chúng ta đấy!”
Giang Miểu nói: “Đương nhiên không phải. Người đạt được cúp vàng trong trận chung kết sẽ là