Thương tộc có chín trại, tọa lạc nơi non xanh nước biếc, quả thực giống nơi thế ngoại đào nguyên.
Chủ trại nơi có nhà của Hoa Thanh Nguyệt ở phía nam ngọn núi, xuyên qua Ngọc Đái Lâm là tới.
Bình thường trong trại rất an tĩnh, nhưng hôm nay anh em nhà họ Hoa vừa tới đã thấy hoa phượng tiên đỏ như lửa phủ kín con đường, trong ngoài trại đều là cảnh náo nhiệt.
“A, Vân Tử và Nguyệt Đoàn Tử đều đã về đó à!” Một ông già Thương tộc mặc quần áo rực rỡ, tóc dài bạc trắng búi sau đầu thấy anh em họ thì vội hỏi han, “Mũi hai đứa bây thính thế, ngửi được không khí vui mừng nên mới về phải không? Hoa Chi của Tam Trại hôm nay kết hôn đó!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Ai? Hoa Chi sao? Thế chú rể là ai vậy ạ?”
“Một con sói con ở bên ngoài, hê hê, đẹp trai lắm nhé.” Ông lão thần bí nháy mắt với anh em nhà họ Hoa, “Mọi người thương lượng rồi, hôm nay phải thử chú rể xem thế nào!”
Diệp Nhượng: “Ha?”
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng che miệng anh lại.
Cô biết anh hiểu sai nhưng chờ lát sau có thời gian sẽ giải thích kỹ hơn vậy: “Đừng có nghĩ nhiều, chỉ là bạn bè thân thích hát đối một chút để thử thách chú rể thôi, xem có thật lòng không.”
Diệp Nhượng: “Hát đối á? Chính là anh một câu tôi một câu, vừa hỏi vừa đáp hả?”
Hoa Tê Vân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nhàn nhạt nói: “Nếu cậu không biết hát thì đọc rap tôi cũng cho cậu qua, miễn là cậu có thể một chấp hai.”
Diệp Nhượng: “……” Ông anh vợ này đúng là quái vật.
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh! Đừng chọc anh ấy nữa.”
Anh xem anh ấy thảm thế này rồi mà còn trêu người ta.
Hoa Tê Vân dùng đôi mắt đen nhánh và biểu tình như người gỗ mà nhìn chằm chằm búp bê Diệp Nhượng: “Ừ, thế nên họ Diệp kia, cảm âm của cậu không vấn đề gì chứ?”
Diệp Nhượng: “Anh coi thường tôi quá, bài hát của Thương tộc tôi đã học cùng với Tiểu Nguyệt từ mười năm trước rồi.
Ngô la mễ lạp đúng lúc……”
Đúng là anh có thể hát một câu hoàn chỉnh thật.
Hoa Thanh Nguyệt lại che miệng Diệp Nhượng sau đó liếc anh trai với vẻ cầu xin, mong anh ta đừng nghĩ nhiều.
Nhưng Hoa Tê Vân vẫn nghĩ nhiều, nếu không nghĩ nhiều thì không phù hợp với tính cách của anh vì thế lòng anh lập tức như gương sáng.
Ngô la mễ lạp đúng lúc, cô dâu mới của anh ơi……
“À.” Hoa Tê Vân nói, “Vậy cậu rất có thể là tự làm tự chịu.”
“Vân Tử, A Nguyệt Đoàn Tử!” Lại có người của Thương tộc tới chào hỏi, “Sao hai người đều về thế? Biết hôm nay náo nhiệt nên về ăn tiệc cưới à?”
Người này nói nói một lúc là tự động chuyển sang tiếng dân tộc Thương.
Diệp Nhượng như lọt vào sương mù, nhưng cũng chính là những câu dân tộc này khiến anh nhớ ra một chút ký ức lúc trước.
Mười năm trước cũng không có mấy người của Thương tộc nói tiếng phổ thông.
Ngay cả Hoa Thanh Nguyệt cũng như thế, cô giống như đứa nhỏ mới vừa học nói, giọng vừa chậm lại lắp bắp.
Lúc nóng nảy cô sẽ không tự giác dùng lời của Thương tộc.
Đại số đều là Diệp Nhượng đoán mò mà tiếp tục trao đổi với cô trong trò chơi gia đình của con nít.
Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Ba mẹ cháu đâu?”
“A Bà của trại số 2 bị bệnh nên tộc trưởng đến nhà thăm bà ấy rồi.
Còn mẹ cháu hôm nay là người lĩnh xướng trong tiệc cưới đó!”
Hoa Thanh Nguyệt mất mát nói: “A ba lại tới trại số 2 rồi ư? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trại số 2 cách khá xa, qua lại nhanh nhất cũng mất một ngày.
“Đêm nay ở lại đây thôi.” Hoa Tê Vân nói, “Có thể hỏi mẹ trước.”
Hoa Thanh Nguyệt gật đầu: “Chỉ có thể như vậy.”
Hoa Tê Vân mới vừa bước chân vào thôn trại đã có mấy cô gái Thương tộc chạy tới.
“Vân Tử đã trở lại?”
“Vân Tử đã về à? Sao thế? Có muốn dây buộc tóc màu đỏ của tôi không?”
“Vân Tử mau đính hôn đi nếu không bọn tôi nhìn thấy cậu đều muốn nhào lên giật dây buộc tóc của cậu đó.”
Hoa Tê Vân cự tuyệt liên tục: “Dừng tay, không được, cáo từ.”
Xem ra mặc kệ là ở đâu người ta cũng thích giục cưới xin.
Hoa Tên Vân chạy trối chết, còn mấy cô gái Thương tộc thì vây quanh Hoa Thanh Nguyệt.
“Dạo này A Nguyệt Đoàn Tử có bận không?”
“Nghệ thuật gia bé nhỏ của chúng ta đã về rồi à? Nguyệt Đoàn Tử, khi nào chị được ăn tiệc cưới của em thế?”
“Có nhìn trúng anh chàng nào chưa?”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt ôm Diệp Nhượng mà cự tuyệt mãi sau đó chạy ngay giống anh trai mình.
Trong trại người đến người đi, một đám trẻ con Thương tộc để tóc dài, mặc quần áo màu sắc sặc sỡ chạy tới chạy lui.
Thấy Hoa Thanh Nguyệt cả đám đều vui vẻ chào hỏi.
Bọn họ đều gọi cô là A Nguyệt Đoàn hoặc Nguyệt Đoàn Tử sau đó dùng tiếng Thương tộc nói chuyện.
Trong lúc ấy Diệp Nhượng gật gật đầu và thâm trầm nói: “Chính là âm điệu này.”
Mười năm trước lúc anh hỏi Hoa Thanh Nguyệt tên là gì thì cô gái ngốc này cũng dùng tiếng Thương tộc trả lời anh như thế —— em tên là Diệp Đàm, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chính là Nguyệt Đoàn.
Hoa Thanh Nguyệt tiếp đón xong mấy người bạn lớn bé thì cuối cùng cũng trở về căn nhà trúc của mình.
Cô đóng cửa phòng lại rồi kéo mành lên sau đó thở ra một hơi, tay duỗi ra lau mồ hôi và bắt đầu tháo đống vải trên người Diệp Nhượng để kiểm tra vết thương của anh.
Diệp Nhượng: “Nhà em khác trước rồi.”
“Ừ…… đã sửa lại một lần.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đó, ba em không ở đây, chắc phải ngày mai ông ấy mới về.
Nếu anh trai em không đoán sai thì chuyện này khó giải quyết rồi, cần phải tìm được nhân mới có thể giải quyết quả……”
“Báo ấy à?” Diệp Nhượng nói, “Nói cách khác hiện tại anh biến thành cái dạng này là quả và ba em có thể tìm ra nhân à?”
“Hẳn là có thể.” Hoa Thanh Nguyệt gật đầu.
“Các cô gái chưa lập gia đình trong trại mau tới đây!” Trong viện truyền đến một tiếng gọi, “Tới rải hoa chúc phúc và đưa tiễn cô dâu nào!”
Hoa Thanh Nguyệt: “A……”
Diệp Nhượng: “Sao thế, em cũng phải đi à?”
“Ừ, em cũng chưa lập gia đình.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Quy củ của tộc là lời chúc của những cô gái chưa lập gia đình mới tốt nhất, thuần khiết nhất vì thế em cần phải đi……”
“Vậy em đi đi, anh chờ em.”
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ sau đó nhanh tay nhanh chân múc một chậu nước và đặt ở đầu giường, lại kéo ngăn kéo ra lấy một túi quần áo búp bê để bên cạnh.
“Đây là quần áo em làm cho búp bê.” Hoa Thanh Nguyệt chọn lựa và lấy ra một bộ quần áo nhỏ bằng vải sặc sỡ may theo