Diệp Nhượng biến thành một con huơu, lại còn màu trắng.
Huơu trắng là thánh vật của Thương tộc, người già trong tộc luôn tin tưởng đây là loài có linh tính, vì thế mỗi khi thấy nó bọn họ thường thành kính cầu nguyện.
Nói cách khác, hươu trắng của Thương tộc cũng giống cá chép ở những nơi khác, là biểu tượng của vận may, có thể truyền ân trên.
Hoa Tê Vân lấy di động chụp mấy bức ảnh.
Diệp Nhượng từ rùa đen biến thành một con hươu trắng tinh đẹp mê người thế là tâm tình vô cùng sảng khoái.
Lần đầu tiên anh cảm thấy ông trời cũng yêu quý mình.
“Nhân lúc này chúng ta đi tìm a ba đi.” Hoa Thanh Nguyệt đề nghị.
Mang huơu đi tìm a ba sẽ tốt hơn nhiều so với đi tìm ông sau đó lấy từ trong túi ra một con rùa đen.
Diệp Nhượng cũng đồng ý.
Thấy cha vợ thì nhất định phải khoe được bộ dạng sáng ngời, khiến ông ấy không thể cự tuyệt đứa con rể này.
Rùa đen là ngàn lần không được rồi, ngay cả con người thực của anh cũng chưa chắc đã được cha vợ ưu ái.
Nhưng nếu lấy bộ dạng một con hươu mỹ lệ, con vật thần thánh của Thương tộc để xuất hiện trước mặt ông ấy thì nhất định cha vợ sẽ không thể nói được lời cự tuyệt.
Hoa Tê Vân dùng ảnh của con hươu Diệp Nhượng làm ảnh khóa màn hình và nói: “Để anh đi cùng em nhé A Nguyệt Đoàn Tử.”
Hoa Thanh Nguyệt cự tuyệt: “Chỉ đi tìm a ba thôi, cũng chỉ có một con đường, có lẽ giữa đường bọn em sẽ gặp a ba nên anh chẳng cần đi đâu!”
Kỳ thực cô sợ mang theo ông anh luôn thích xem náo nhiệt lại không chê phiền này thì sẽ ảnh hưởng tới nghiệp lớn của mình.
Chỉ cần anh ấy vừa há mồm là sự nghiệp đẩy mạnh tiêu thụ Diệp Nhượng trước mặt a ba sẽ có nguy cơ đổ vỡ mất.
Hoa Tê Vân: “Vậy em đừng có hối hận đó.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Em mới không hối hận!”
Hoa Thanh Nguyệt thu dọn đồ đạc sau đó khoác ba lô trên vai, buộc tóc gọn gàng và dắt con hươu đi ra khỏi trại.
Diệp Nhượng ngẩng đầu ưỡn ngực, cái tai giật giật, chân lộc cộc đi theo phía sau Hoa Thanh Nguyệt.
“Chúng ta phải đi rất xa sao?” Diệp Nhượng hỏi.
“Nếu vận khí tốt thì buổi chiều chúng ta sẽ tới.” Hoa Thanh Nguyệt cười và xoa xoa đầu anh, cảm xúc mềm mại khiến cô thoải mái híp hết cả mắt, “Trước khi mặt trời xuống núi chúng ta nhất định có thể thấy a ba.”
Chỉ cần trên đường không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đó là chuyện chắc chắn.
Trại chính dần khuất sau đám cây um tùm, Diệp Nhượng quay đầu lại nhìn nhìn sau đó chun chun cái mũi hồng và nói: “Thanh Nguyệt, em có thể ngồi trên lưng anh.”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức đỏ mặt.
“Không phải ngại đâu.” Diệp Nhượng cắn góc áo của cô và lôi kéo, “Em tới đây, anh cõng được em, sẽ vui lắm đó.
Cơ hội chỉ có một lần này, nếu bỏ lỡ về sau sẽ không có nữa đâu.
Về sau em tìm đâu được một con hươu trắng có nhân tính như anh chứ?”
Nói cũng đúng.
Hoa Thanh Nguyệt động lòng.
“Mau tới đây!” Diệp Nhượng vui vẻ nói.
Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó nghiêng người ngồi lên.
Cô không dám thở mạnh, cả người cứng đờ, cũng không dám gác toàn bộ sức nặng lên người Diệp Nhượng.
“Anh…… cảm thấy thế nào?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.
Hươu trắng Diệp Nhượng chớp đôi mắt nai con và tươi cười ngượng ngùng.
Cảm giác như thế nào ư?
Cảm giác mềm mại, nóng nóng, thịt mum múp, làm người…… Làm hươu suy nghĩ miên man.
Đương nhiên Diệp Nhượng không dám thành thật trả lời, anh chỉ nói: “Không sao, anh có thể cõng em!”
Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Vậy…… Hiện tại nếu anh mang hình người thì em đang ngồi ở chỗ nào thế?”
“Đương nhiên là ở phía sau lưng rồi, ngốc quá.” Diệp Nhượng thở phì phì, bốn cái chân mảnh mai bước trên con đường nhỏ.
Mấy con bướm trắng bay tới vòng quanh cái sừng của anh mà vui đùa ầm ĩ.
Hoa Thanh Nguyệt túm lấy một con, hai tay chụm lại rồi đưa tới trước mặt Diệp Nhượng sau đó buông tay.
Con bướm bay ra đậu trên chóp mũi anh.
Diệp Nhượng khịt khịt mũi thế là con bướm vỗ cánh bay đi.
“Môi trường sinh thái ở đây thật tốt.” Diệp Nhượng cảm thán.
Hoa Thanh Nguyệt mang vẻ mặt tươi cười nhìn cái gáy của anh rồi duỗi tay vuốt cái gáy, rồi vuốt tới lưng.
Diệp Nhượng run lập cập và bỗng chốc nhảy lên.
Hoa Thanh Nguyệt ngao một tiếng, tay chân cuống quít túm lấy cái sừng hươu mỹ lệ xinh đẹp của anh để không bị ngã.
Ai biết cô vừa túm lấy anh lại càng hưng phấn hơn.
“A! Buồn quá!”
Anh vừa dứt lời đã nhảy lên rõ cao.
“Ha ha ha ha, buồn quá…… Thanh Nguyệt, buông tay, mau buông tay! Đừng đụng vào đó!”
Diệp Nhượng lại thần kỳ mà có cùng cảm quan với hươu.
Hoa Thanh Nguyệt thì trượt xuống và buông lỏng tay.
Diệp Nhượng cười xong quay đầu lại giật giật lỗ tai và chợt thấy Hoa Thanh Nguyệt mang gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ngập nước chớp chớp mà nhìn anh si mê.
“……”
Diệp Nhượng bỗng nhiên ghen tị.
Anh đi tới, dùng sừng hươu nhẹ nhàng cọ cọ cô, trong lúc vô ý sừng hươu lại có độ cao ngang ngực cô.
Hoa Thanh Nguyệt che mặt quay sang chỗ khác mà thở dài.
Aizzz, con huơu này!
Diệp Nhượng cọ xong cũng ngượng ngùng.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt tròn tròn hồn nhiên ngây thơ nhìn Hoa Thanh Nguyệt và hỏi: “Thanh Nguyệt, em thích con hươu này hay thích anh?”
Hoa Thanh Nguyệt nghẹn họng: “Câu hỏi gì ngu ngốc vậy!”
Diệp Nhượng: “Em không trả lời thẳng, không ổn, em…… thích con hươu này à?”
Hoa Thanh Nguyệt che miệng và liều mạng lắc đầu sau đó quay người đi và vẫy vẫy tay.
Con hươu Diệp Nhượng làm sao chịu buông tha cô, Hoa Thanh Nguyệt đi tới đâu anh sẽ chạy theo tới đó.
Một người một hươu chuyển vòng quanh vài vòng Hoa Thanh Nguyệt mới ngừng lại và buông tay rồi vừa cười vừa bất đắc dĩ nói: “Không phải, thật sự không phải…… em chỉ cảm thấy anh thế này thật…… quá đáng yêu!!”
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được ôm lấy cổ anh mà cọ cọ.
“Thật quá đáng yêu! Ôi trái tim thiếu nữ của em!” Cô nói, “Diệp Nhượng…… Lúc anh làm người không đáng yêu thế này, bộ dạng anh bây giờ thực là hiếm thấy.”
Diệp Nhượng hếch cái mũi hồng hồng: “Hừ.”
Hoa Thanh Nguyệt vuốt v e lông trên người anh, từ đầu đến chân, vô cùng vui vẻ.
“Kỳ thật, người của Thương tộc dù thấy hươu trắng cũng sẽ không dám quấy rầy nó.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hươu trắng là thánh vật của Thương tộc, dù có thấy cũng chỉ dám sờ là cùng lắm, nói gì tới cưỡi.”
Diệp Nhượng: “Anh cho em cưỡi.”
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ nhàng đánh anh và dỗi mắng: “Nói linh tinh gì đó!”
Hươu trắng Diệp Nhượng ngẩn người, lúc này mới hoàn hồn và cảm thán: “Thanh Nguyệt, em nghĩ rằng cưỡi là lời nói bậy bạ à? Cái đầu nhỏ của em nghĩ gì thế?”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt, xấu hổ ho một tiếng.
Diệp Nhượng giật giật lỗ tai hỏi: “Gần đây có sông à?”
“Có suối.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nguyệt Loan Khê của Thương tộc, làm sao thế?”
Diệp Nhượng hơi ngượng ngùng nói: “Anh muốn ngắm bộ dáng của mình một chút.”
Sau khi biến từ rùa đen thành hươu trắng anh mới chỉ thấy bóng dáng mình chiếu trên mặt đất và biết mình có một đôi sừng hùng tráng mỹ lệ.
Anh lại nhìn chân thấy màu trắng thế là lập tức vui mừng gọi Hoa Thanh Nguyệt tới nhìn.
Hiện tại anh muốn nhìn