Hoa Thanh Nguyệt cũng như con nai con, hai tay kéo cái ba lô, chân nhẹ nhàng nhảy nhót đi tới.
“Lần này em mang đầy đủ mọi thứ đó.”
Cô buông ba lô và đẩy nó tới trước mặt con hươu trắng.
“Em mang theo những cái gì thế?”
“Phun muỗi nè, còn có băng vải, thuốc trị vết thương ngoài da, cái nhíp nhỏ, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, đèn pin, một cái thảm nhỏ, một sợi dây thừng, hai túi lương khô……”
Hoa Thanh Nguyệt giới thiệu từng món một sau đó cô lấy cái nhíp ra rút cái gai đâm vào móng con hươu giống như đang sửa móng tay cho nữ vương nào đó.
Diệp Nhượng “YO” một tiếng.
Hoa Thanh Nguyệt: “Hở?”
Đây lại là cái tiếng động quái lạ gì nữa vậy!
Diệp Nhượng đã sớm không còn mặt mũi nên không ngại than đau: “Đau, anh chỉ kêu tí thôi, em cứ tiếp tục đi.”
Hoa Thanh Nguyệt đổ thuốc bột ra và xé băng vải quấn chặt.
“Cái này hẳn là chỗ dày nhất trong lòng bàn tay đúng không?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.
Diệp Nhượng cảm giác một chút và đáp: “Hình như thế, vừa nãy cảm giác đau truyền tới từ tay trái.”
“Con hươu nhỏ đáng thương.” Hoa Thanh Nguyệt ôm lấy anh và xoa xoa đầu.
Diệp Nhượng: “Không phải vết thương gì lớn lắm, nhân tiện thì chỗ này của bọn em không có bẫy thú gì đó đâu đúng không?”
“Không có.” Hoa Thanh Nguyệt rũ đầu buộc một cái nơ bướm trên chân anh, “Diệp Nhượng…… Em vẫn chưa có cơ hội nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh.”
Diệp Nhượng lúc này đang không để tâm tình ở đây nên không hiểu cô đang nói tới việc gì: “Cảm ơn cái gì?”
“Khi đó anh đã cứu em…”
“Không có gì.” Diệp Nhượng lập tức trả lời.
“Em nói là……” Hoa Thanh Nguyệt vuốt băng vải trên cái chân bị thương của anh và nhỏ giọng nói, “Hiện tại giống như lúc đó vậy……”
Diệp Nhượng: “Thấy cảnh sinh tình à? Cứu người là việc nên làm mà.”
“Sao anh lại biết mấy phương pháp cấp cứu chuyên nghiệp đó?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.
Quả thực giống như vận mệnh đã sắp xếp, một chàng trai thành thị, chưa từng thấy rắn lại có thể nhanh chóng xử lý một cách chuyên nghiệp khi thấy bạn của mình bị rắn cắn.
“Là bố mẹ anh dạy, hơn nữa từ nhỏ anh đã thích xem các chương trình phổ cập khoa học.” Diệp Nhượng mang theo kiêu ngạo nói, “Lúc ấy anh chỉ làm theo thường ngày đã luyện tập, mà trùng hợp là trong ba lô của anh cũng có đủ dụng cụ.”
Mười năm trước Hoa Thanh Nguyệt đi theo đuôi Diệp Nhượng nhưng chỉ lo gọi tên anh chứ không để ý dưới chân và không cẩn thận dẫm phải con rắn trong bụi cỏ.
Tuy rắn kia không quá độc nhưng cũng là rắn độc.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy hai cái lỗ trên cổ chân thì bị dọa khóc.
Ngày thường cô được bảo vệ kín mít nên tuy thường thấy người trong tộc bắt rắn nhưng bản thân cô lại không biết phải làm sao khi bị rắn cắn.
Lúc ấy Hoa Thanh Nguyệt không dám động đậy, cứ thế nước mắt lưng tròng ngẩng đầu muốn nói vài câu di ngôn cho cha mẹ và nhờ Diệp Nhượng chuyển lời nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lại có phản ứng cực kỳ chuyên nghiệp.
Buộc ga rô, tiêu độc cho dao, rạch hai nhát chữ thập rồi dùng bao ni lông bọc miệng vết thương lại rồi mới quyết đoán hút độc và cõng cô tới trạm y tế gần nhất.
Khi đó, Hoa Thanh Nguyệt an tâm ghé vào trên lưng anh và cho rằng Diệp Nhượng cũng đáng tin cậy và lợi hại như ba cô.
Đó là lần đầu tiên cô có cảm nghĩ như thế, trước đó cô cho rằng trên đời này chẳng còn người đàn ông nào đáng tin cậy hơn ba mình.
Nhưng Diệp Nhượng xuất hiện và vô hình chung đã sánh ngang với địa vị thần thánh của ba cô trong lòng cô.
Người của Thương tộc tin vào mệnh, còn Hoa Thanh Nguyệt lại tin tưởng không nghi ngờ rằng Diệp Nhượng cứu cô chính là do trời cao sắp xếp.
Mọi thứ đã được định ra từ trước, về sau cô sẽ trở thành vợ của anh.
Điều này so với tiếng sét ái tình càng khiến cô xúc động.
Hoa Thanh Nguyệt hoàn hồn từ hồi ức và nhìn con hươu trước mặt.
Ừ……
Nói như thế nào nhỉ? Tuy đã biết Diệp Nhượng cũng không đáng tin cậy như cô nghĩ nhưng cô vẫn thích anh.
Hoặc nói đúng hơn thì mấy ngày nay tình cảm yêu thích của cô dành cho anh là một loại tình cảm khác.
Dù mười năm sau anh tự tay đánh vỡ những ảo tưởng của thiếu nữ mười năm trước nhưng anh cũng không khiến cô chán ghét hay thất vọng mà ngược lại cô thấy anh càng đáng yêu hơn.
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt nhìn con hươu lại dâng lên độ ấm quen thuộc, cô không nhịn được mà ghé sát thế là con hươu trắng lập tức mở miệng: “Khoan đã, em muốn anh bị thương nốt cái chân còn lại à? Anh có thể nhận ra em muốn làm gì đó.”
Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt và vội vàng lắc lắc đầu sau đó nhẹ giọng nói: “Em chỉ nhớ tới vẻ đáng yêu của anh nên……”
Con hươu trắng họ Diệp ngẩng đầu lên sau đó dán mặt tới gần cô và nói: “Đến đây đi, vừa rồi anh chọc em thôi, mau hôn anh đi, anh bị thương cái chân nữa cũng được.”
Hoa Thanh Nguyệt thẹn thùng cười cười sau đó nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn anh.
Diệp Nhượng lập tức nhảy lên vui vẻ.
“Nửa năm cộng lại cũng không nhiều như hôm nay.” Diệp Nhượng nói, “Anh đã nhìn ra rồi, so với Diệp Nhượng thì em càng thích hươu hơn.”
“Nói hươu nói vượn.” Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, “Rõ ràng là anh yêu cầu.”
“Nếu anh là con rùa đen lúc trước thì dù anh có duỗi cổ ra liệu em có hôn không?”
Hoa Thanh Nguyệt lảng tránh vấn đề này.
“Nên xuất phát thôi.” Cô nói.
Diệp Nhượng đứng lên nhưng lại thình thịch một cái và quỳ xuống kêu váng lên.
Hoa Thanh Nguyệt cả kinh và vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đau quá!” Diệp Nhượng giơ cái móng trước bị thương lên rồi cố đứng dậy và nơm nớp lo sợ khi đặt chân xuống đất.
Sau đó anh thử đi vài bước.
“Ngao!!”
Diệp Nhượng kêu lên.
“Đau quá!!” Anh nói.
Anh không đi được.
Hoa Thanh Nguyệt thì ngây ra.
A?? Nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, không thể dừng ở đây được!
“Thật sự không đi được ư?”
Diệp Nhượng lắc lắc đầu và áy náy nói: “Đi cũng được, không sao đâu, chúng ta đi thôi…… không thể để em ngủ trong rừng được.”
Anh khập khiễng đi một bước kêu một tiếng.
Cứ thế run run rẩy đi được năm phút anh lại quỳ trên mặt đất thở hổn hển.
Năm phút bọn họ mới đi được chưa tới 30 mét.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn lên không trung và thở dài một hơi.
Diệp Nhượng giống đứa nhỏ làm sai mà quỳ rạp trên mặt đất không dám hé răng, sừng hươu cũng ảm đạm hơn vừa rồi, cả con hươu đều lộ ra hơi thở u ám hậm hực.
Hoa Thanh Nguyệt dịch ba lô tới trước ngực và đi tới trước mặt anh rồi ngồi xổm xuống nói: “Anh đưa móng trước đây, gác lên vai em.”
“Không được, anh không làm được việc này đâu, dù thế nào anh cũng là đàn ông, không thể làm chuyện mất mặt thế được.”
“Chuyện tới lúc này rồi anh cần mặt mũi làm