Hoa Thanh Nguyệt xách quần vọt vào Thâm Hạng và thét to: “Diệp Nhượng!!”
“Sadako” Diệp Nhượng thò đầu ra từ bên dưới quầy bar: “Hoa Thanh Nguyệt!!”
“Diệp Nhượng!” Đại lão gia Hoa Thanh Nguyệt vừa xách quần vừa gọi anh lần nữa, cực kỳ giống lưu manh.
Diệp Nhượng cũng phối hợp với cô.
Kỳ thật anh đang vui vẻ, bởi vì sau khi Hoa Thanh Nguyệt tới chắc anh cũng có thể làm một người “Phụ nữ” có thể diện một chút.
“Hoa Thanh Nguyệt!”
Diệp Nhượng chạy tới muốn cho Hoa Thanh Nguyệt một cái ôm.
Hoa Thanh Nguyệt: “Đợi đã!”
Cô xách quần và vòng quanh người anh một vòng, đặc biệt là phía sau lưng.
Sau khi đánh giá xong cô mới nói: “Hóa ra trong mắt người khác em có bộ dạng này…… ừ, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Diệp Nhượng: “Đừng dùng mặt anh và lộ ra biểu tình lưu manh đó nữa.”
Anh càng nói thế thì Hoa Thanh Nguyệt càng muốn đùa giỡn anh.
Cô vươn tay làm cái chuyện từ trước tới giờ đều muốn làm.
Cô nắm lấy cằm Diệp Nhượng, tuy nhìn từ mặt thị giác thì đây chính là cằm của cô.
“Cô em, đang giận à?” Hoa Thanh Nguyệt dùng giọng của Diệp Nhượng để nói một câu khốn nạn như vậy đó.
Diệp Nhượng đờ ra, biểu tình cực kỳ giống con cáo Tây Tạng mang theo cảm giác thoát khỏi hồng trần thế tục, sống không còn gì luyến tiếc.
Hoa Thanh Nguyệt: “Oa, anh còn không thèm phản ứng sao? Lúc tổng tài bá đạo nói thế anh hẳn là phải tỏ ra thẹn thùng chứ.”
Diệp Nhượng chỉ chỉ quần của cô: “Em mặc cái gì đây? Em nhìn xem, thắt lưng đâu? Sao em không bỏ tay ra?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hê, bây giờ em mà bỏ tay ra thì ngày mai anh lên TV ngay đó.
“Nhà nghiên cứu khoa học nổi danh cởi qu@n đùa giỡn bà chủ quán cà phê……”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Hoa Thanh Nguyệt vẫn tìm một sợi dây thừng làm dây lưng quần.
Sau khi đôi tay được giải phóng cô đẩy Diệp Nhượng vào phòng vệ sinh của tiệm.
Diệp Nhượng: “Nói chuyện chính đi, chúng ta tạm thời bỏ qua nguyên nhân của việc này, em nói hôm nay em có phỏng vấn với tạp chí quốc tế à?”
“Uh, phải phỏng vấn.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hôm nay sẽ làm một phần phỏng vấn trước, tuần sau em làm triển lãm ảnh sẽ phỏng vấn nốt.”
Diệp Nhượng: “…… Tuần sau là lúc nào?”
Sao anh lại không biết?
Hoa Thanh Nguyệt rửa mặt rồi lau mặt cho anh sau đó lấy mỹ phẩm trong một đống chai lọ xoa lên mặt anh.
Diệp Nhượng trốn trốn tránh tránh, hiển nhiên không quen.
“Đây là cái gì? Sao nhiều thế? Em tự trang điểm cho anh à?”
“Không, hiện tại mới chỉ ở bước chăm sóc da thôi.” Hoa Thanh Nguyệt hỏi, “Khách vừa rồi đi đâu rồi?”
“Anh nói là anh không thoải mái nên đuổi người đi rồi.” Diệp Nhượng nói, “Hôm nay là thứ bảy nên anh ta cũng biết em không buôn bán và chỉ muốn tới hỏi thăm em chuyện vẽ tranh.
Đứa nhỏ nhà anh ta muốn học vẽ tranh……”
“À.” Hoa Thanh Nguyệt lấy ra một cái váy bằng lụa trắng, là cái loại mặc vào mùa hè và không có tay ấy.
“Mau cởi qu@n áo, để em xem anh mặc nội y gì.” Hoa Thanh Nguyệt nói.
Diệp Nhượng bỗng nhiên ôm lấy ngực, mắt trợn trừng mà đỏ mặt lắp bắp: “Em đừng có dùng khuôn mặt của anh để nói một câu như đúng rồi thế…… Như vậy là không lịch thiệp.”
“……” Hoa Thanh Nguyệt chống nạnh, “Anh là đại tiểu thư à? Sao còn ngượng ngùng xoắn xuýt thế hả? Buổi sáng lúc mặc nội y anh đã xem hết rồi mà em có nói gì đâu, anh rụt rè cái rắm ấy? Làm điều thừa.”
Diệp Nhượng: “…… Đó là bất đắc dĩ, ba mẹ và anh em đều ở đó, anh phải thoát khỏi nơi nguy hiểm ấy trước mới tìm được em chứ.”
“Từ lúc anh ăn mặc như con điên thế này là ba mẹ em đã nhận ra rồi.
Dù em có điên cũng sẽ không mặc như kẻ điên để ra ngoài……” Hoa Thanh Nguyệt cúi đầu nhìn đôi giày cao gót Diệp Nhượng đi trên chân, “Em cũng phục anh quá thể.
Anh đi cái đôi này tới đây bằng cách nào thế? Đừng nói là anh ưỡn ẹo tới đây nhé!”
Diệp Nhượng thay đổi cách nói uyển chuyển hơn: “Nàng tiên cá đi thế nào thì anh đi như thế.”
À, từng bước như đi trên núi đao ấy à!
A, anh còn biết cách nói chuyện hài hước và “Nói có sách, mách có chứng” cơ đấy!
Hoa Thanh Nguyệt ngửa đầu ha ha cười.
Diệp Nhượng nhìn cô và thấy bộ dạng bản thân cười âm trầm như thế thực xa lạ.
Phải, rõ ràng trước mắt là gương mặt anh đã quá quen thuộc trong hơn 20 năm qua nhưng sau khi thay đổi tâm thế thì nó lại không giống như cũ nữa.
Hiện tại anh thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng Hoa Thanh Nguyệt từ gương mặt của chính mình.
Thật sự thần kỳ.
Quả nhiên bề ngoài của con người là dựa vào linh hồn mà tồn tại.
Linh hồn của Hoa Thanh Nguyệt khiến thể xác của anh linh động hơn hẳn.
Còn anh…… Diệp Nhượng vặn mặt nhìn về phía bản thân trong gương, tuy vẫn là mặt của Hoa Thanh Nguyệt nhưng lại cứng nhắc âm trầm, nghiêm túc không thú vị, cực kỳ giống chủ nhiệm giáo dục.
Là anh phá hỏng khuôn mặt cô.
Mà anh cũng phát hiện ra kỳ thật anh không phải chỉ thích gương mặt của cô bởi vì “Hoa Thanh Nguyệt” anh nhìn thấy trong gương không đủ để anh chấn động.
Hoa Thanh Nguyệt duỗi tay cởi cái áo da anh đang khoác trên người ra.
Diệp Nhượng: “Em đừng dùng bộ dạng của anh đi làm những việc này……”
Hoa Thanh Nguyệt “Phanh” một tiếng và làm động tác dồn anh vào tường một cách tiêu chuẩn sau đó hếch cằm: “Thú vị lắm, không muốn cởi hả? Vậy đừng trách em dùng sức mạnh.”
“Không thích hợp, không thích hợp.” Diệp Nhượng ngoan ngoãn cởi áo trên ra, vừa cởi vừa lải nhải như ông già, “Em quá không thích hợp.
Hơn nữa nếu em đã dùng thân thể của anh thì phải bảo vệ tôn nghiêm và nhân cách cho anh, không thể biến anh thành lưu manh được……”
“Vậy cầu xin anh đừng biến em thành đồ điên nữa.” Hoa Thanh Nguyệt nhe răng trợn mắt nhìn an cởi cái áo dài tay màu đỏ tươi ra và nói, “Cái áo này không phải mặc như thế.”
“Mấy giờ bắt đầu phỏng vấn thế?”
“Trước cơm trưa.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Bọn họ sẽ tới tiệm phỏng vấn, sau khi kết thúc cùng nhau ăn cơm trưa luôn.”
Diệp Nhượng cởi xong rồi.
Anh để vai trần ngồi trên nắp bồn cầu và ngửa đầu vô cùng đáng thương nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Cô lấy đống nội y anh vừa cởi ra.
“Mẹ ơi…… Em quá bội phục anh.” Hoa Thanh Nguyệt phẫn uất, “Anh lôi mấy cái này ra từ đâu thế? Nội y em hay mặc là mấy bộ vừa mở tủ ra đã thấy, sao anh phải đào cái này ra làm gì? Đây là đồ em mua mấy năm trước, hiện tại khẳng định không vừa nữa rồi……”
Diệp Nhượng nhắm mắt lại.
Bộ dạng “chính mình” lôi nội y ra từ đống quần áo và cầm trong tay nhéo nhéo thật quá kinh khủng.
Một người đàn ông đứng đắn như anh hoàn toàn không tiếp thu được.
“Làm sao bây giờ?” Hoa Thanh Nguyệt xoa xoa cằm tự hỏi.
Xoa xoa xoa xoa thế là nghiện luôn.
“Aizzz, xoa cằm anh đúng là rất có cảm xúc.”
Diệp Nhượng vẫn nhắm chặt mắt, lòng mệt mỏi nói: “Làm chuyện chính đi.”
Hoa Thanh Nguyệt nhớ ra trong tiệm có một hộp miếng dán ngực thế là cô nói: “Cứ mặc thế đi, ít ra so với bây giờ còn đỡ hơn.”
Diệp Nhượng: “Cái gì?”
Sau đó anh thấy Hoa Thanh Nguyệt cầm hai thứ gì đó cực kỳ “Kinh khủng” đi tới.
Cái thứ kia có màu da, hai mảnh, còn tách ra nữa! Nó như cái vỏ sò, liếc mắt là biết cái gì nhưng anh không hiểu, cái này dùng thế nào?
Diệp Nhượng: “Từ từ, em giải thích cho anh trước xem cái thứ này là cái gì?”
Hoa Thanh Nguyệt nhéo nhéo hai cái “Vỏ sò” mềm mại kia và cười hê hê: “Dán ngực.”
Diệp Nhượng: “…… Dính ở trên người sao?”
Hoa Thanh Nguyệt lắc đầu và huýt sáo nói: “Cũng không phải, nhưng nguyên lý thì không khác lắm.”
Cô ngồi xổm xuống dùng sức đập cái thứ kia lên ngực anh.
Diệp Nhượng: “A? Nó không rơi sao?”
Thật thần kỳ, đồ của phụ nữ …… thật sự thần kỳ.
Hoa Thanh Nguyệt như làm ma