Tác dụng của Hoa Tê Vân khi ở lại chính là nấu cơm và trông cửa.
Trong nhà Diệp Nhượng lần đầu tiên có chút “nhân” khí.
Đúng vậy, Diệp đại nhân ngoài khuyết điểm trí mạng là không thể ca hát thì còn không biết nấu cơm.
Cũng không phải không biết mà là làm không ra gì.
Anh chỉ làm theo công thức, không bỏ tí tâm tư nào.
Lúc trước Diệp Nhượng du học ở nước ngoài sẽ tự làm cơm, nhưng cơm anh nấu quá thần kỳ khiến đám bạn người nước ngoài ở chung ký túc xá có hiểu lầm cực lớn với dân tộc của chúng ta.
Diệp Nhượng xắt rau phải dùng thước đo, mỗi một đoạn đều phải cắt dài ngắn bằng nhau!
Diệp Nhượng còn nghiêm túc tính toán mỗi cái thìa có thể múc bao nhiêu muối!
Diệp Nhượng mua đồ ăn theo thực đơn cân đối, mỗi ngày tính các loại dinh dưỡng và giá trị năng lượng!
Đến cả đám sinh viên Đức cũng cảm thấy không bằng: “Nếu nói nghiêm túc thì không đúng, phải nói là bi3n thái mới phải.”
Diệp Nhượng lại mặt dày vô sỉ đáp: “Đúng thế.”
Hơi xa đề tài rồi, thôi quay về chủ đề cũ.
Lúc Hoa Tê Vân nấu cơm thì Diệp Nhượng trùng hợp đi ngang qua phòng bếp.
Anh ôm bụng suy yếu nhìn một lát sau đó mày nhíu chặt lại.
Khi Hoa Tê Vân nấu cơm sẽ trở thành người của phái Tiêu Dao, tùy tiện làm việc, mọi thứ đều dựa vào duyên phận.
Diệp Nhượng quan sát một lát mới hỏi: “Anh có biết nấu cơm không đó?”
Hoa Tê Vân dựng thẳng cái xẻng nấu ăn và chỉ vào Diệp Nhượng: “Nhóc con nghe cho rõ, anh chính là trạng nguyên nấu ăn đó, trước khi dám chê anh thì chú mày nhìn lại trình độ của mình đi.”
“……” Diệp Nhượng thấy bụng càng đau hơn.
Diệp Nhượng ôm bụng đi vào nhà tắm tái hôn với bồn cầu lần thứ ba mươi bảy.
Vẫn lạnh.
Gió thổi qua khiến anh cảm thấy mình thật yếu ớt.
Anh nằm ở trên giường đắp chăn nhưng chỉ cảm thấy như đang bọc một cái chăn thật dày lên hộp kem để nó không bị chảy chứ không giống giữ ấm.
Sau khi đồ ăn được bưng lên Diệp Nhượng không muốn ăn, cũng không có sức để ăn.
Hoa Thanh Nguyệt bưng tới đút cho anh từng miếng một.
Hoa Tê Vân ở bên cạnh thì tỏ vẻ không thể hiểu nổi: “Nguyệt Đoàn Tử đâu có yếu ớt như cậu đâu…..”
Hoa Thanh Nguyệt lại đứng về phía Diệp Nhượng và đưa ra lý giải đàng hoàng: “Anh ấy bị lần đầu tiên, về tình về lý đều có thể hiểu, không phải anh ấy bày trò.”
Diệp Nhượng lập tức ném cho Hoa Tê Vân ánh mắt trợn trắng, ý là anh nghe thấy chưa?
Hoa Tê Vân không vui nói: “Cho tới giờ đều là Nguyệt Đoàn Tử trả giá vì cậu, từ lúc cậu biến hình đủ loại tới giờ.
Sao cứ cậu gặp vấn đề là con bé lại phải mệt thế nhỉ”
Diệp Nhượng sửng sốt.
Hoa Tê Vân nói: “Vị thiếu gia này, chúng tôi đối xử tốt với cậu chỉ vì cậu cần trợ giúp và chúng tôi là người tốt nên không thể bỏ mặc cậu thôi.
Nhưng chính cậu phải hiểu rõ việc chăm sóc cậu không phải nghĩa vụ của con bé, cậu là người phải trả giá cơ mà.”
“Anh có phiền không?” Hoa Thanh Nguyệt nghe không nổi nữa, “Đây là đương nhiên em phải làm.”
“Em thích nó và trả giá thì đó là việc của em, chỉ cần em cam tâm tình nguyện là được.” Hoa Tê Vân lại chỉ vào Diệp Nhượng, “Nhưng cái kẻ nhận được sự nhường nhịn và tình cảm của em cần phải biết cảm ơn.
Cậu ta không thể coi đó là đương nhiên được, cũng không thể lợi dụng cái sự cam tâm tình nguyện của em.”
Diệp Nhượng gật đầu: “Đúng là nên như thế, tôi xin lắng nghe.”
Là anh vẫn luôn xem nhẹ sự quan tâm của Hoa Thanh Nguyệt đối với mình.
Có đôi khi quan hệ thân mật sẽ che mất hai mắt của người ta, mọi sự hy sinh đơn phương đều có khả năng bị cho là “Giữa vợ chồng, không cần báo đáp” và bị coi như đương nhiên.
Đây cũng là phụ lòng.
Phụ người cho chúng ta yêu thương.
“Chẳng trách người phụ lòng lại nhiều như thế.” Diệp Nhượng lẩm bẩm nói.
Hoa Thanh Nguyệt gõ gõ bát: “Ăn đồ ăn của anh đi, há mồm.”
Diệp Nhượng: “A —— ừm!”
Ăn xong cơm tối Hoa Tê Vân về nhà báo cáo.
Trước khi đi anh vợ đại nhân còn hỏi: “Ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm chứ hả?”
“Nếu không đổi lại thì được.” Hoa Thanh Nguyệt đáp.
Hoa Tê Vân cười cong cả mắt và nói: “Không đổi thì hai đứa về nhà đi, vừa lúc em có thể dạy dỗ cậu ta tử tế xem lần đầu tiên tới gặp bố mẹ và anh vợ thì phải làm thế nào.”
Hoa Tê Vân đi rồi Diệp Nhượng cuộn người ở trên giường tự hỏi về nhân sinh.
Lần đầu tiên anh dùng góc độ mới mẻ này để ngẫm nghĩ lại bản thân mình.
Càng nghĩ anh càng cảm thấy mình không phải thứ tốt.
Nếu sau khi rung động mà anh chỉ có bộ dạng ích kỷ của trước kia thì chắc chẳng thể khiến ai khác cảm động ngoài chính bản thân anh.
Chủ yếu là do vận khí của anh tốt, gặp được Hoa Thanh Nguyệt nên cô mới không so đo nhiều.
Nhưng sau đó thì sao?
Sau này kết hôn, đối mặt với cuộc sống và một ngày nào đó Hoa Thanh Nguyệt không thích anh nữa thì anh sẽ chẳng có nửa phần thắng nào.
Dù sao anh cũng chưa từng thực sự nghĩ cho cô.
Diệp Nhượng đang suy nghĩ thì thấy Hoa Thanh Nguyệt cởi hết quần áo chỉ để lại mỗi cái quần cộc và vui vẻ đứng trước gương so cơ bắp.
“……” Diệp Nhượng nói, “Ấy, anh không luyện cơ bắp, đừng làm bộ dáng nữa, không đẹp đâu.”
“Không hề, em cảm thấy vóc dáng của anh thật không tồi.
Anh phải nhìn chú Phó ấy.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh vẫn còn OK.”
“Nếu…… về sau anh cũng biến thành bộ dạng chú Phó……” Ý Diệp Nhượng là anh lo lắng về sau mình cũng béo ra thì Hoa Thanh Nguyệt có ghét bỏ không.
Sớm hỏi trong lòng còn có chuẩn bị, thuận tiện anh muốn biết trình độ tiếp thu của Hoa Thanh Nguyệt ở mức độ nào.
Ai biết cô nàng kia lại sửng sốt một chút rồi lưu luyến không rời mà nhìn dáng người trong gương: “Vậy thì rất đáng tiếc……”
Diệp Nhượng: “……”
Anh chưa từng nghĩ cô còn có thể đáp lại như thế vì thế anh cười cười, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không khiến em chán ghét mình.”
Cuộc nói chuyện kết thúc.
Diệp Nhượng lặng lẽ mấp máy và cuộn cả người mình thành con nhộng sau đó trộm nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
A, hởi thở đàn ông.
Hoa Thanh Nguyệt thưởng thức xong dáng người của mình thì kích động xoa xoa tay và nhảy lên giường.
Diệp Nhượng: “……”
Ai u, thật không biết hổ thẹn… sao lại, sao lại muốn lăn vào lòng cô thế nhỉ?
Hoa Thanh Nguyệt vỗ vỗ giường rồi nằm xuống và đắp chăn lên.
Một mình Diệp Nhượng chiếm nửa giường bên kia thì lẳng lặng nằm.
Qua một lát Hoa Thanh Nguyệt lại vỗ vỗ giường và vừa lòng nói: “Lại đây đi, hai ta đổi vị trí, chỗ này em đã ủ ấm cho anh rồi nè!”
Ấm giường!!
Đúng là người làm ấm giường danh xứng với thực!
Diệp Nhượng thất thần, Hoa Thanh Nguyệt thì túm anh lên đẩy tới chỗ cô nằm nãy giờ.
Trong nháy mắt ấm áp từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến Diệp Nhượng thoải mái đến tan chảy.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn nhìn đồng hồ sau đó hưng phấn nằm xuống, lấy dáng người hùng tráng hơn 1 mét 8 mà lăn giường một cách xinh đẹp sau đó ôm lấy bả vai hơi mỏng của Diệp Nhượng.
“9 giờ rồi, tới làm thí nghiệm đi!”
Diệp Nhượng thở sâu và gật gật đầu.
Vì thế Hoa Thanh Nguyệt