Hoa Thanh Nguyệt xách theo ba túi quần áo lớn tới nhà hàng sau đó đứng trước cửa WC nam và túm lấy một người tốt bụng nhờ anh ta đưa quần áo vào.
Thấy ánh mắt anh chàng kia lóe lên như đang nảy ra nhiều ý định thế là Hoa Thanh Nguyệt nuốt hai chữ em trai xuống và nói: “Giúp tôi mang quần áo này vào cho con trai, đứa nhỏ ăn cơm không ngoan thế là làm bẩn quần áo……”
Anh chàng kia lập tức dập tắt mọi ý tưởng trong đầu mình.
Hoa Thanh Nguyệt chắp tay sau lưng và đi lại trước cửa WC nam đợi hai mươi phút mới nhận được tin nhắn của Diệp Nhượng.
“Vì sao không có qu@n lót?”
“Con trai ơi, qu@n lót chưa giặt sao dám mặc!” Hoa Thanh Nguyệt đáp như thế.
Trong phòng cuối cùng của WC nam Hoa Thanh Nguyệt nghe được một tiếng “hừ” non nớt!
Quả nhiên vài giây sau Diệp Nhượng lập tức kháng nghị: “Không được gọi anh là con trai.”
“Đã biết, Tiểu Diệp Nhượng!”
Qua một lát cửa nhà vệ sinh vang lên tiếng lách cách, Hoa Thanh Nguyệt nhảy nhót thò đầu xem.
Một đứa nhỏ mặt thối hoắc cầm túi giấy chậm rãi đi ra.
Cô ngồi xổm xuống xoa xoa đầu anh.
Từ mặt anh có thể nhìn thấy đường nét của Diệp Nhượng trưởng thành, kiểu tóc cũng là kiểu của người trưởng thành, nhưng là phiên bản nhi đồng! Tiểu Diệp Nhượng có lông mày tinh tế hơn, mặt phinh phính.
Tiểu Diệp Nhượng bốc khói đen đầy đầu mà chất vấn: “Hoa Thanh Nguyệt, em thích có con hả?”
Vậy em nói với anh là được, sao lại suy nghĩ linh tinh thế này?
Hoa Thanh Nguyệt: “A? Cũng không phải…… sao anh lại hỏi thế?”
“Nếu em không nghĩ tới thì sao anh lại biến thành thế này?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Này, anh như thế này không đáng yêu đâu! Em cũng sẽ không cãi nhau với trẻ con……”
Diệp Nhượng ngẩn ra và nhớ lại giọng điệu của mình vừa rồi, hình như hơi mất kiên nhẫn, không tôn trọng lắm thế là anh nhíu mày và xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
“Cuối tuần em mang anh về nhà.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Không phải anh rất muốn tới địa chỉ cũ của Thương tộc để nhìn xem à? Coi như em mang đứa nhỏ ra ngoài đạp thanh ngắm cảnh vậy!”
Nhìn đi, nhìn cô diễn đạt chưa kìa.
Có người đi qua tò mò nhìn bọn họ.
Đợi người đi rồi tiểu Diệp Nhượng mới lôi kéo tay Hoa Thanh Nguyệt và ghé sát tai cô nói: “Hiện tại chúng ta có quan hệ gì?”
“Con cháu nhà họ hàng xa, anh là em trai của em!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hai chị em ta thực tương xứng về tuổi tác, ngoài ra anh cũng cần sửa tên…… Diệp Nhượng, ừ, gọi là Diệp Thượng đi!”
Cái mặt trẻ con của Diệp Nhượng lập tức dại ra vì cái tên Hoa Thanh Nguyệt đặt cho mình: “Diệp cái gì?”
“Thượng, bỏ vài nét ở chữ Nhượng đi là thành.”
“Vì sao lại bỏ?!”
“Ấy… Em cảm thấy trẻ con ấy mà, so với bản sao thành niên của anh phải thiếu cái gì đó chứ.” Mạch não của Hoa Thanh Nguyệt đúng là thần kỳ.
Diệp Nhượng trừng mắt cả giận: “Anh đủ hết nhé! Em nghĩ linh tinh cái gì đó!”
Lại có người đi qua.
Diệp Nhượng chợt hạ giọng và khuất nhục bỏ thêm một câu: “Khụ khụ … chị nghĩ cái gì thế.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Vậy em gọi anh là…… Diệp Tiểu Nhượng vậy.”
Hoa Thanh Nguyệt nhất quyết không qua một cửa này.
Diệp Nhượng: “Em coi cái tên này như …”
Anh cân nhắc mạch suy nghĩ của cô, quả nhiên cô vẫn không chịu phân thắng bại với người anh em của anh.
Không phải muốn anh thiếu cái gì đó thì cũng muốn anh nhỏ đi.
Diệp Nhượng thấy bụng sôi lên thế là anh ôm bụng nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Hoa Thanh Nguyệt híp mắt nghiêng đầu cười: “A, Diệp Tiểu Nhượng đói rồi, chị mang em đi ăn cơm.”
Nơi này ghế phần lớn đều làm theo kích thước người lớn.
Sau khi ngồi xuống Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy Diệp Nhượng nỗ lực bò lên ghế thì định mở miệng nói gì đó nhưng ai biết cô lại đổi sang hát lời bài《 bóng dáng 》của Chu Tự Thanh.
“Cậu dùng hai tay bám vào bên trên, hai chân xỏ về phía trước, bóng dáng cậu nh ỏ gầy hơi nghiêng bên trái, lộ ra sự nỗ lực……”
Thiên tài Diệp Nhượng nghe thấy thế thì lườm Hoa Thanh Nguyệt: “…… Không được chọc anh.”
Người phục vụ đã đi tới và bắt đầu bóp giọng nói mấy câu ngu si để giao lưu với trẻ con, đây là bệnh của người lớn rồi.
Cậu chàng ngồi xổm xuống thân thiết nói: “Bạn nhỏ, có muốn anh giúp em không? Chúng ta có ghế cho trẻ em…”
Cậu còn chưa dứt lời Diệp Nhượng đã ngồi xong, tay khoanh trước ngực và hơi lắc đầu sau đó bày ra bộ dạng thiếu gia mà nói: “Không cần.”
Chờ anh cố sức ngẩng đầu thấy Hoa Thanh Nguyệt đang đan chéo tay ngồi đối diện nhìn mình với ánh mắt nhìn vật nuôi trong nhà, cực kỳ dịu dàng.
Diệp Nhượng: “…… Không được nhìn anh như thế.”
“Cái này không được, cái kia không được…… Diệp Tiểu Nhượng, anh quá bá đạo rồi đó.”
Diệp Nhượng nỗ lực ngồi thẳng thân thể bé bé, tay nhỏ cố sức cầm cái thực đơn to tướng và hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Em muốn ăn cái gì?”
Người phục vụ cười và giới thiệu các món đặc sắc.
Sau khi gọi xong người phục vụ quay đầu khen với Hoa Thanh Nguyệt: “Cậu nhóc này thông minh quá, hai người là thế nào nhỉ?”
“Đây là con của một người họ hàng xa, là em trai tôi.” Hoa Thanh Nguyệt cười nói.
Người phục vụ lập tức vươn tay véo má Diệp Nhượng: “Đẹp trai quá!”
Diệp Nhượng rùng mình, mày nhíu lại sau đó như ông cụ non mà căm tức nhìn người phục vụ.
Người phục vụ thu tay lại nhưng vẫn xoa đầu anh và quay qua nói với Hoa Thanh Nguyệt: “Còn rất có cá tính, là anh chàng đẹp trai be bé.”
Diệp Nhượng xem thường độ mắt sắp ngược lên trời rồi.
Tuy anh bị thu nhỏ, nhưng lúc ăn cơm nhất cử nhất động đều giống người lớn.
Hoa Thanh Nguyệt học người phục vụ vừa rồi mà khen anh: “Còn nhỏ mà dùng đũa giỏi quá.”
Diệp Nhượng nhếch khóe miệng và kiêu ngạo nói: “Ba tuổi anh đã có thể cầm đũa vững vàng ăn cơm, 4 tuổi cầm bút không run để học theo bảng chữ mẫu của ông nội, lúc 7 tuổi……”
Phục vụ đưa thức ăn tới thế là Diệp Nhượng vội nuốt công tích vĩ đại từ sau năm tuổi của mình trở về.
Hoa Thanh Nguyệt cười ha ha.
Ăn được nửa bữa cơm thì nhà hàng mang bánh sinh nhật lên cho hai mẹ con bàn bên cạnh sau đó bọn họ còn tri kỷ mở nhạc sinh nhật.
Phục vụ đều đứng vây quanh bàn kia vừa vỗ tay vừa ca hát.
Có nhân viên phục vụ còn mời bạn nhỏ Diệp Nhượng tới hát chúc mừng sinh nhật cho đứa nhỏ bàn kia.
Diệp Nhượng: “…… Không, cảm ơn.”
“Không sao, đi đi!”
Diệp Nhượng nhíu mày, trong lòng còn chưa kịp nghĩ kế sách đã bị lôi qua hát sinh nhật.
Anh xụ mặt đứng ở chỗ đó hát bài chúc mừng sinh nhật theo nhạc cho đứa nhỏ bàn kia khiến mẹ đứa bé cười như được mùa.
Sau khi hát xong anh ôm một hộp kẹo và lặp lại cảnh tượng bò lên ghế trong bài《 bóng dáng 》.
Sau khi thành công ngồi lên ghế anh nói: “Anh phát hiện…… trẻ con sẽ thường xuyên bị người trưởng thành bắt cóc.”
Hoa Thanh Nguyệt mang vẻ mặt mỉm cười và nghiêm túc nói: “Anh nói thử xem.”
“Người trưởng thành luôn tự cho là đúng và thay trẻ em ra quyết định, hơn nữa đại đa số bọn họ sẽ bỏ qua vấn đề tính cách của đám trẻ con, và cho rằng trẻ con