Hoa Thanh Nguyệt nói: “Chúng ta sắm vai học sinh mẫu giáo nhé.”
Diệp Nhượng: “…… Hở?”
Lại là trò gì đây?
Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ ngọng nghịu nói: “Làm bộ anh và em cùng nhau lớn lên từ nhỏ ấy, hai ta cùng đi nhà trẻ.”
Hoa Tê Vân ở bên cạnh đáp ngay: “Được đó!”
Hoa tiểu thư lập tức nói: “Thế anh làm thầy giáo mầm non đi!”
Hoa Tê Vân: “Được luôn!”
Hoa tiểu thư: “Phải chia bánh quy, rửa chân và ngủ trưa!”
Diệp Nhượng thấy da đầu tê rần, cả người nổi da gà.
Đương nhiên Diệp Nhượng bé bỏng cũng nhập vở diễn tương đối nhanh.
Anh lập tức dọn xong ghế nhỏ và xếp hàng ngồi phía sau Hoa Thanh Nguyệt.
Hoa Thanh Nguyệt kéo tay anh mạnh mẽ lắc rồi theo nhịp gọi: “Thầy Hoa, bọn em muốn ăn bánh quy!”
Hoa Tê Vân lấy một túi bánh quy gấu nhỏ từ đống đồ ăn vặt và đổ vào bát chia cho hai đứa.
Hoa Thanh Nguyệt híp mắt to còn Diệp Nhượng thì nhìn chằm chằm cô.
Đúng, càng xem càng quen thuộc.
Quá quen thuộc nên thậm chí còn có cảm giác quỷ dị.
Diệp Nhượng bắt đầu tự hỏi về những kỳ ảo trải qua mấy ngày nay, não bộ đang vận chuyển tốc độ cao thì một miếng bánh quy gấu nhỏ được nhét vào miệng anh.
Diệp Nhượng ngẩng đầu thấy Hoa Thanh Nguyệt vui vẻ cười: “Cho anh đó, em chia một nửa bánh quy cho anh!”
Đôi mắt Diệp Nhượng ngày càng sáng, anh cầm lấy cốc nước trả lời: “Vậy nước của anh cũng chia cho em một nửa!”
“Ghế của em chia cho anh một nửa!” Hoa Thanh Nguyệt vỗ vỗ cái ghế.
Diệp Nhượng ngồi qua cầm tay cô nói: “Tay của anh cũng chia cho em một nửa!”
Hoa Thanh Nguyệt cười híp hết cả mắt: “Vui vẻ của em cũng chia cho anh một nửa!”
“Vui vẻ của anh cũng chia cho em một nửa!” Diệp Nhượng lặp lại nhưng giọng càng cao hơn.
Hoa Tê Vân chỉ bĩu môi.
“Cái sự ngốc xít ở mức độ nhân đôi của hai đứa khiến anh phát sốt.” Anh cả nhà họ Hoa mắng, “Được rồi, ăn uống tử tế, có muốn xem phim hoạt hình không?”
“Muốn!!” Hoa Thanh Nguyệt giơ tay cao sau đó lại không nhịn được cười nghiêng cười ngả.
“Ai u, giả vờ non nớt quá khiến em cũng ngượng……”
“Không sao, giả vờ non nớt chính là biểu hiện của đáng yêu.” Hoa Tê Vân nói xong lại liếc Diệp Nhượng và nói đầy hàm ý, “Nguyệt Đoàn Tử giả vờ không phản cảm tí nào.”
Diệp Nhượng: “……”
Hoa Tê Vân mở phim hoạt hình cho hai người thế là hai tên nhóc con ngồi ở sô pha xem mê mải.
Anh vợ thì đi gọt trái cây chia cho hai đứa sau đó phát hiện thằng nhóc nhà họ Diệp ngồi cực quy củ.
Diệp Nhượng giống một người thế hệ cũ kỹ, vĩnh viễn không khom lưng, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.
Trong ánh mắt của anh có cảm xúc biến hóa nhưng trên mặt lại không hề dao động, bĩnh tĩnh như mặt hồ lặng lẽ.
Hoa Tê Vân thấy thú vị thế là lập tức hỏi: “Khi còn nhỏ cậu có xem TV không?”
“Không xem, tôi chỉ viết chữ và chơi cờ.”
“Là vì thích à?”
“Không phải, tôi cũng không ghét nhưng cũng không thích.” Diệp Nhượng trả lời.
“Xời, nếu không thích thì giả bộ ông cụ non thế làm gì…… Đúng là không thú vị, chẳng trách cậu lớn lên lại có bộ dạng kia.”
Diệp Nhượng hỏi: “Bộ dạng gì?”
“Không sống động.”
Hoa Thanh Nguyệt gian nan phân ra một lỗ tai nghe hai người nói chuyện phiếm.
“Tôi có chỗ nào thiếu sót anh cứ chỉ ra đi.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Tê Vân: “Cũng không phải thiếu sót mà là cậu…… Giống con rô bốt.”
Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy thế thì lập tức quay đầu uy hiếp anh ruột: “Anh!”
Cô trừng mắt nhìn Hoa Tê Vân và nhắc nhở anh đừng nói quá khó nghe.
Quả nhiên Diệp Nhượng bị hình dung này k1ch thích và ngây ra ngồi đó, mãi một lúc sau mới phun ra một câu: “Rô bốt?”
Hoa Thanh Nguyệt vói qua người Diệp Nhượng và dùng nắm tay nhỏ đánh anh trai.
Hoa Tê Vân: “Ha ha ha Đoàn Tử, Đoàn Tử, em đừng đánh, cái này phải có người nói cho cậu ta biết chứ……”
A, bị đánh còn vui vẻ như thế chứng tỏ không đau.
Hoa Tê Vân túm lấy hai nắm tay bé tí của Nguyệt Đoàn Tử và xách cô dậy xoay vòng tại chỗ.
Hoa Thanh Nguyệt: “Không cho phép anh nói khó nghe như thế! Thực không lễ phép! Anh ấy đang thay đổi mà!”
Diệp Nhượng lại sửng sốt.
Anh có thay đổi chứng tỏ Hoa Thanh Nguyệt cũng nghĩ như thế.
Diệp Nhượng chạy tới trước gương đánh giá chính mình.
Vẫn là bộ dạng cũ, không có biểu tình gì nhưng trong mắt có uể oải khó giấu.
Hoa Thanh Nguyệt kéo tay anh và ngọng nghịu nói: “Anh đừng nghe anh ấy nói bừa, em thích anh nhất.”
Lòng Diệp Nhượng đột nhiên nảy lên giống như nhớ ra cái gì đó thế là anh quay mặt đi ngơ ngác nhìn Hoa Thanh Nguyệt.
Hoa Thanh Nguyệt: “Làm sao thế?”
Trong trí nhớ của anh hình như có một cô gái từng hỏi anh như cô vừa hỏi: “Làm sao thế?”
Diệp Nhượng vươn tay xoa mặt cô và ngơ ngác nói: “Ở chung trường học, hai trẻ vô tư……”
Hoa Thanh Nguyệt: “A?”
Hoa Tê Vân đi tới vươn hai tay xách hai đứa lên nói: “Đi tắm rồi đi ngủ!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Thầy Hoa, cho bọn em rửa chân!”
“Được!” Hoa Tê Vân nói, “Bỏ qua số nhiều, chỉ cho bé gái rửa chân thôi.”
Diệp Nhượng trộm lườm anh vợ.
Rửa mặt xong Hoa Thanh Nguyệt quay cuồng trên giường và vỗ vỗ giường đệm nói: “Diệp Nhượng, Diệp Nhượng tới đây ngủ đi! Không phải anh muốn ở chung sao?”
Hoa Tê Vân vèo một cái quay đầu lại nhìn anh chằm chằm ——
Diệp Nhượng giả vờ bình tĩnh và ngoan ngoãn dọn đồ rửa mặt, lại đi nép vào tường qua chỗ Hoa Tê Vân: “À, anh tới đây.”
Diệp Nhượng ngoan ngoãn nằm xuống, Hoa Thanh Nguyệt thì kéo tay nhỏ của anh và vui vẻ cuốn chăn cho cả hai sau đó cười ngu ngốc.
Diệp Nhượng nhìn chằm chằm cô, nhìn mãi cũng không đủ nhưng lại không nói gì.
Khuôn mặt mập mạp của Hoa Thanh Nguyệt lộ ra ngoài chăn cười tủm tỉm giống Bồ Tát vui vẻ.
Diệp Nhượng thấy thế thì cũng không nhịn được mỉm cười.
“Em kể cho anh một câu chuyện trước khi ngủ nhé?” Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Diệp Nhượng gật gật đầu.
“Có con thỏ trắng nho nhỏ buồn ngủ bỗng nhiên nhớ ra còn một câu chưa nói với thỏ xám vì thế cô nhóc chạy, lại chạy, vượt qua núi cao, vượt qua biển rộng, ném ngôi sao và ánh trăng ở xa phía sau……” Hoa Thanh Nguyệt chậm rãi lơ mơ, “Rốt cuộc cô cũng đi tới trước giường thỏ xám và nói với thỏ xám……”
Nguyệt Đoàn Tử be bé ghé vào bên tai Diệp Nhượng be bé và nhẹ giọng nói: “Em thích anh nhất, ngủ ngon.”
Diệp Nhượng cười và vươn tay ôm chặt lấy Hoa Thanh Nguyệt rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Nhưng ấm áp chưa được bao lâu cô nhóc này lại mở