Diệp Nhượng trịnh trọng hứa hẹn anh nhất định phải dùng cái đầu giá ngàn vàng của mình mà nhớ lại những lời Hoa Thanh Nguyệt đã tỏ tình với anh 10 năm trước!
Hứa xong anh phát hiện ra đầu mình cứng đờ.
Anh muốn xoay cổ lại phát hiện bản thân vẫn không nhúc nhích, sau đó tròng mắt anh cũng ngưng lại bất động.
Anh làm sao vậy?
Diệp Nhượng thử thử nhưng tiếng cũng không phát ra được.
Cũng may não anh vẫn tỉnh táo, còn cảm giác được động tĩnh bên ngoài.
Anh nghe thấy Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Diệp Nhượng?! Diệp Nhượng, anh làm sao vậy?”
Diệp Nhượng nghĩ thầm: Đừng hỏi anh làm sao, mau miêu tả xem tình huống của anh thế nào để ít nhất anh còn biết mình hiện tại đã biến thành cái gì.
Quả nhiên Hoa Thanh Nguyệt nói ra đáp án: “Diệp Nhượng? Diệp Nhượng! Sao anh lại biến thành cục đá thế này!”
Diệp Nhượng: À, hóa ra mình biến thành cục đá.
Aizzz……
Cục đá.
Ừ, hiện tại bắt đầu biến thành vật chết rồi, thôi được, cũng không phải anh chưa từng gặp qua.
So với gỗ thì cục đá Diệp Nhượng ít nhất còn cứng, đàn ông ấy mà, cứng một chút cũng không sai.
Diệp Nhượng lạc quan nghĩ.
Ngay sau đó anh lo lắng cho Hoa Thanh Nguyệt.
Cô ấy và anh đều bị thu nhỏ, vậy liệu cô ấy có biến thành cục đá giống như anh không?
Lỡ hai người bọn họ đều biến thành cục đá lại gặp phải kẻ xấu thì chẳng phải sẽ thành thảm kịch à?
Diệp Nhượng dở hơi thậm chí đã nghĩ tới thảm cảnh bọn buôn người một nam một bắc mang hai cục đá bọn anh đi hai hướng khác nhau.
Cũng may Hoa Thanh Nguyệt không sao.
Sau khi xác định Diệp Nhượng biến thành cục đá rồi cô muốn gọi anh tới hỗ trợ nhưng lại không dám đi xa quá vì sợ anh bị người ta dọn đi hoặc đẩy ngã.
Lỡ bị đẩy nát thì chẳng phải Diệp Nhượng sẽ……
Hoa Thanh Nguyệt lắc lắc đầu và đi vòng vèo trở về sau đó dùng sức bế Diệp Nhượng lên.
Nặng quá!!
Đi được hai bước Hoa Thanh Nguyệt đành thả Diệp Nhượng xuống và bò lên cây hái mấy dây leo bó thành dây thừng trói mình và Diệp Nhượng với nhau sau đó cô cắn răng cõng anh lên.
Diệp Nhượng đều cảm động phát khóc.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới tác dụng của mình trong mối quan hệ này.
Hình như anh chính là kẻ được nữ chính cứu vớt, mỗi lần có vấn đề người tới cứu, quan tâm và chăm sóc anh đều là Hoa Thanh Nguyệt.
Diệp Nhượng càng ngày càng cảm thấy Hoa Thanh Nguyệt đang gian nan cõng mình đi tìm viện binh thật giống một quả phụ trẻ kiên cường.
Chồng qua đời, dưới gối không con, bản thân cô phải vào núi đào đá, làm việc nặng nhọc nuôi sống cả gia đình.
Diệp Nhượng thiếu chút nữa đã bị suy nghĩ dở hơi của mình làm cho cảm động phát khóc.
Anh muốn nói một câu vất vả với cô, muốn ôm cô nhưng còn chưa kịp nỗ lực duỗi tay thì ý thức của anh đã rơi vào lốc xoáy.
Trong mông lung chỗ sâu của não bộ bỗng có hình ảnh hiện lên.
Có non nước, có tiếng cười giòn tan của thiếu nữ.
“Kiếp sau anh là lá xanh, em chính là hoa đỏ.”
“Một bông hoa đỏ cần thật nhiều lá xanh tô điểm, nếu em muốn làm hoa vậy anh sẽ cùng em đồng quy vu tận!”
“Anh đúng là biết ăn dấm.” Cô gái nhỏ nói, “Hoa có một chiếc lá cũng có thể tỏa hương thơm, phải xem anh có nguyện ý thay em vặt hết lá xanh cung quanh đi hay không.”
“Con người có kiếp sau sao?” Diệp Nhượng hỏi.
Hỏi xong anh lập tức sửng sốt.
Đúng vậy, có kiếp sau sao?
“Hoa Thanh Nguyệt…… Diệp Nhượng.”
Anh cũng từng nghĩ tới bọn họ thật ra là một đôi tình nhân duyên trời tác hợp, đến tên cũng hợp nhau.
Sau khi thu nhỏ, đặc biệt lúc Hoa Thanh Nguyệt cũng thu nhỏ thì ý nghĩ kỳ dị này càng rõ hơn.
Anh cảm thấy bản thân mình vốn nên ở chỗ này, cùng Hoa Thanh Nguyệt làm thanh mai trúc mã mà lớn lên.
Nhưng não bộ lại hỏi anh: “Thanh mai trúc mã cái gì? Kém nhiều tuổi như thế sao làm thanh mai trúc mã được?”
Nhưng cảm giác quen thuộc này đúng là chân thật, anh chưa bao giờ có cảm giác kỳ dị này, vừa xa lạ lại quen thuộc.
Nếu đây đều là trò chơi của Sơn Thần vậy mục đích của ông ấy là gì? Thật sự chỉ để tác hợp anh và Hoa Thanh Nguyệt sao? Xem ra cũng không giống.
Từ khi cha mẹ xuất hiện ở khu núi rừng kia anh đã thoáng cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang giúp mình.
Giúp anh nhớ lại chuyện gì đó.
Vì sao thơ ấu của mình không có cha mẹ cùng làm bạn? Vì sao mình không có bao nhiêu ấn tượng với thời thơ ấu và lúc thiếu niên?
Thời gian chảy xuôi qua bên người mình nhưng vừa quay đầu anh lại phát hiện chẳng có gì đáng giá được lưu giữ lại.
Quá khứ của anh khuyết thiếu khiến anh phải chú ý, đó là một mảnh vô cùng quan trọng.
Rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Diệp Nhượng tự hỏi sau đó tim anh nhảy chậm một nhịp.
Mười năm trước lúc anh gặp được Hoa Thanh Nguyệt ở Thương tộc hẳn là một cơ hội.
Sơn Thần vô hình kia thậm chí đã sắp xếp rất nhiều nhưng anh đều bỏ lỡ.
Sau đó anh vẫn rời đi, vẫn sống cuộc đời trước sau như một, giống một con rô bốt mà trưởng thành.
Anh quên bẵng đi mọi thứ, mãi tới khi lại trở về Miêu Cương, đi vào Thâm Hạng.
Với Hoa Thanh Nguyệt anh có cảm giác nhiệt tình khó hiểu, tình yêu như sóng biển phủ lên toàn bộ linh hồn của anh.
Sau đó……
Diệp Nhượng nghĩ, đúng rồi, giới hạn chính là ở một ngày anh nhìn thấy cô, vừa nhìn đã yêu.
Trước đó anh chỉ tồn tại, đi làm, ăn cơm, tan làm, ngủ.
Sau khi gặp cô mọi thứ anh có đều nghiêng về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Thậm chí anh còn đặt sự nghiệp ở vị trí số 2, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ chính là: Kết hôn, tương lai mình phải cưới được cô ấy!
Anh bắt đầu có chờ mong, thậm chí bắt đầu chuẩn bị cho tương lai.
Thế nên anh và cô thật sự đã từng có hẹn ước trước đây sao?
Hoa Thanh Nguyệt cõng Diệp Nhượng, vừa đi vừa mắng.
Đương nhiên cô không mắng Diệp Nhượng mà mắng thuật pháp biến đổi trăm hồi này.
Trên đường ai nhìn thấy cô nhóc khỏe như lực điền này cũng ngơ ngẩn.
Chỉ có vài người trưởng thành là hỏi cô: “Này cô bé, cháu muốn đi đâu? Có cần hỗ trợ không?”
Cần!
Hoa Thanh Nguyệt lập tức cho người kia ánh mắt cảm kích.
Hoa Tê Vân ngồi xổm ở cửa công viên cho bồ câu ăn.
Anh đã dùng khuôn mặt ngốc bẩm sinh của mình đuổi đi đám thiếu nữ thứ sáu muốn tới gần mình.
Xe điện của công viên chạy như bay, lúc chạy qua chỗ anh còn khiến một đám bồ câu bay lên, tóc dài của Hoa Tê Vân cũng tung bay theo.
Trong vài bộ phim điện ảnh cùng tiểu thuyết duy mĩ thì mỹ nhân tóc dài mỗi khi đón gió sẽ càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
Nhưng ở trong hiện thực mỹ nhân tóc dài nào đó gặp gió chính là mỹ nhân bị điên.
Tóc Hoa Tê Vân điên cuồng đập vào mặt khiến anh biến thành Sadako.
Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ nhảy khỏi xe điện và đè lại Diệp Nhượng lúc này đã hóa đá.
Cô cảm ơn chú bảo vệ đã đưa mình tới đây và quay đầu gọi anh trai.
Hoa Tê Vân buộc tóc xong là ngẩng đầu lên cười.
Hế, thật hả giận, Diệp Nhượng biến thành cục đá rồi!
Chờ khiêng tượng đá Diệp Nhượng lên anh hỏi Hoa Thanh Nguyệt mới biết nhóc con nhà anh đã phải cõng tượng đá này và đi từng bước.
Hoa Tê Vân không vui chỉ vào Diệp Nhượng mắng: “Một cục đá như thế này dù em có ném trong núi 500 năm cũng không ai thèm trộm đâu!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Sao có thể bỏ anh ấy lại được? Em không thể đánh mất Diệp Nhượng!”
Trong lúc mơ màng Diệp Nhượng nghe được những lời này thế là chốt mở ký ức lần nữa được mở.
Anh