Diệp Nhượng cho rằng nếu cứ thế này cũng không phải cách hay vì thế anh muốn thương lượng với Hoa Thanh Nguyệt một chút và tìm ra vấn đề mấu chốt ở chỗ nào rồi giải quyết triệt để tật xấu của cô một lần.
Nhưng, vấn đề lớn hơn lại tới.
Thân là một con bồ câu thì anh phải nói chuyện với Hoa Thanh Nguyệt thế nào đây?
Diệp Nhượng trầm tư suy nghĩ mãi không ra biện pháp hữu hiệu nào.
Anh vừa há mồm đã phát ra mấy tiêng ku ku ku, vừa duỗi tay đã thấy cái cánh trắng tinh giống thiên thần.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể hoàn toàn trở thành bồ câu tinh mới có thể giao lưu thoải mái.
Không không không, anh không thể trở thành bồ câu t1nh hoàn toàn được.
Anh nhất định có thể tìm được biện pháp khắc phục khó khăn và thuận lợi giao tiếp với Hoa Thanh Nguyệt!
Diệp Nhượng chắp hai cánh sau lưng và nhảy nhót trên bàn, đây là bộ dạng trầm tư suy nghĩ của một con bồ câu.
Hai con mắt bồ câu tròn tròn của anh nhìn chằm chằm giấy viết thư và bình mực nước trên bàn thật lâu.
Không phải anh chưa từng nghĩ tới hai thứ ấy nhưng anh chỉ đang do dự.
Diệp Nhượng ưỡn ngực đi về phía trước, hai cánh dùng sức rút cái bút ra.
Sau đó mông anh hạ xuống, cả con bồ câu ngồi xổm trên mặt bàn.
“…… Cô.”
Bút quá nặng, cánh không cầm được, càng đừng nói tới viết chữ.
Diệp Nhượng trầm tư thật lâu, rốt cuộc đánh bạc mệnh bồ câu mà quyết định dùng mực nước dính lên đôi chân quý giá và trực tiếp vẩy lên giấy viết thư.
Hoa Thanh Nguyệt chống cằm tò mò nhìn.
Diệp Nhượng dùng sức bú sữa để vặn nắp bình mực.
Hoa Thanh Nguyệt vẫn luôn quan sát lại không hề hỗ trợ anh thế là Diệp Nhượng tức quá rầm rì chạy tới dùng mỏ bồ câu mổ ống tay áo của cô.
Hoa Thanh Nguyệt nhẹ kẹp lấy cái đầu bồ câu của anh và cười tủm tỉm nói: “À, còn dám học chim gõ kiến à? Anh muốn bị hầm thành canh bồ câu không?”
Diệp Nhượng thầm thì bay đi.
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh muốn viết chữ à?”
Diệp Nhượng: “Cô.”
Anh đi qua vói chân vào lọ mực, lúc rút ra mực nước rơi tong tong trên bàn.
Hoa Thanh Nguyệt ghét bỏ “Y……” một tiếng.
Diệp Nhượng ngượng ngùng cọ cọ móng vuốt và bắt đầu vẩy lên giấy viết thư.
Hoa Thanh Nguyệt lại kể một chuyện cười cũ kỹ: “Anh biết con gà trống đẻ trứng không? Nó cũng dùng chân luyện ký tên……”
Bồ câu Diệp Nhượng nỗ lực ném cho cô một ánh mắt xem thường sau đó lắc đầu và hết sức chăm chú viết chữ.
Sau năm lần chấm mực Diệp Nhượng cũng viết xong mấy chữ đầu tiên muốn nói.
Hoa Thanh Nguyệt thò lại gần và gian nan đọc: “Chúng ta cần tìm chỗ có chìa khóa ra khỏi cửa….”
Diệp Nhượng thầm nghi hoặc, anh đâu viết cửa, cũng có nói tới chìa khóa đâu!
Anh thò lại gần sau đó phẫn nộ dùng móng vuốt vẽ vòng quanh hai chữ và dậm dậm chân để Hoa Thanh Nguyệt đọc cho đàng hoàng.
Hoa Thanh Nguyệt cười ha ha: “Biết rồi, em đang chọc anh mà.”
Diệp Nhượng sắp ngất xỉu rồi, anh cố sức viết nhiều thế mà cô còn trêu anh hả?!
Yêu đương vượt giống loài quả nhiên không có tiền đồ!
Hoa Thanh Nguyệt đứng đắn nói: “Em nghĩ rồi nhưng em cam đoan đây không phải do Sơn Thần.
Chúng nó đã yên tĩnh hơn nhiều, em có thể cảm giác được.
Hiện tại vận mệnh của anh và em là cùng một nhịp thở, chẳng qua em không rõ vì sao anh lại biến hóa theo ý nghĩ của em.”
Diệp Nhượng lại bắt đầu nhảy nhót, năm phút sau anh hoàn thành tác phẩm thứ hai: “Hỏi ba em đi.”
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ, cũng đúng.
Vì thế cô kẹp bồ câu Diệp Nhượng lên và chạy bạch bạch xuống lầu tìm Đại Vu hỏi tình huống.
Những người của Thương tộc vẫn còn thức đêm thấy cô chạy xuống thì cười ha ha.
“Nguyệt Đoàn Tử, làm sao vậy? Nhanh … đi nhanh thế!”
Diệp Nhượng lộ cả con bồ câu ra: “Tôi nghĩ là tôi đang bị mạo phạm!”
Chị cố ý để từ nhanh ở phía trước là có ý gì? Chị muốn ám chỉ cái gì hả chị gái?!
Nguyệt Đoàn Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Em nhớ ra một việc và muốn hỏi ba em.”
Đám người Thương tộc đang ăn dưa lại càng cười bỉ ổi hơn.
Diệp Nhượng xấu hổ và giận dữ đến “Chết ngất”, cả người thẳng tắp, cực kỳ thẳng.
Hoa Thanh Nguyệt gõ cửa phòng Đại Vu.
Ông ấy thì mang bộ mặt đen thui xen lẫn mừng thầm và sờ đầu con gái hỏi: “Nhớ ba mẹ hả? Vẫn là ở cùng chúng ta tốt phải không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hơ……”
Thế thì không phải rồi, ba ảo tưởng quá.
Hoa Thanh Nguyệt: “Là thế này, Diệp Nhượng lại biến hóa rồi.”
Cô duỗi tay ra cho Đại Vu xem bộ dạng chim bồ câu của Diệp Nhượng.
Đại Vu: “Phụt.”
Diệp Nhượng thầm thì kháng nghị: “Con nghe thấy rồi nhé! Ba đang cười nhạo con!”
Đại Vu: “Vào đi, ba và mẹ con cũng đang nói chuyện này.”
Hoa Thanh Nguyệt lại ôm Diệp Nhượng đi vào và ngồi xuống.
Đại Vu nói: “Một người có năng lực biến đổi một người khác là vu thuật cao cấp, cũng coi như một loại nguyền rủa.”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Chẳng lẽ Diệp Nhượng vẫn bị Sơn Thần nguyền rủa sao?”
“Cũng không phải.” Đại Vu nói, “Ba thấy trên người cậu ta không còn báo nữa, chỉ có chút chú ngữ nho nhỏ vẫn quấn thân.
(Hãy đọc thử truyện Hưởng Tang của trang Rừng Hổ Phách) Ba nghĩ chú ngữ này sở dĩ có uy lực lớn như vậy vì người thi chú chính là con.”
Hoa Thanh Nguyệt chỉ tay vào bản thân mình với vẻ mặt kinh ngạc.
Vu Nhàn híp một con mắt nói: “Nguyệt Đoàn Tử à, con chính là vu nữ có sức mạnh cường đại nhất tộc của chúng ta chẳng qua con không biết vì mọi ký ức và về vu thuật luôn bị quét sạch khỏi đầu con.”
Nguyệt Đoàn Tử: “Ha ha ha ha, đây là ba mẹ đang nói đùa à?”
“Là thật đó.” Đại Vu nói, “Nhưng vấn đề chính là ở đó.
Tuy con sinh ra đã mang năng lực cường đại nhưng vì bảo vệ con nên trí nhớ của con luôn được tẩy sạch.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Vậy……”
“Nói cách khác, đây không phải do con trực tiếp thi chú mà mượn dùng công cụ khác và trong lúc vô hình đã hạ chú ngữ.”
“Công cụ gì nhỉ?”
“Mẹ và ba con đang làm phép loại trừ.” Vu Nhàn nói, “Từ nhỏ đến lớn con tiếp xúc với không ít công cụ, nhưng đa phần đều bị chúng ta phong ấn.
Vật dẫn có thể làm chú ngữ lại có thể làm ngươi ta không phát hiện mà ảnh hưởng tới chú rể của con thì mẹ nghĩ…… đó hẳn là thứ thường thấy trong cuộc sống hàng ngày.”
Đại Vu nhắc nhở: “Con ngẫm lại xem có thứ đó hay không.”
Hoa Thanh Nguyệt suy nghĩ thật lâu cũng không có manh mối.
Bồ câu Diệp đột nhiên chợt có một ý tưởng